“Muộn rồi!” Minh Nguyệt quay đầu cười thảm, giang rộng hai tay về phía sư phụ: “Cùng xuống Địa ngục đi!”
Gần như cùng lúc đó, toàn bộ cấm địa hậu sơn rung chuyển dữ dội, Trấn Hồn Tháp trong khoảnh khắc sụp đổ!
Sắc mặt sư phụ đã mất hết huyết sắc.
Theo sự sụp đổ của tháp, vô số hồn phách vặn vẹo giãy giụa gào thét điên cuồng, toàn bộ cấm địa hóa thành quỷ vực!
Trấn Hồn Tháp hoàn toàn đổ nát, tiếng kêu thảm thiết của sư phụ cũng im bặt.
9.
Huyền Phong và Huyền Trần đứng sững tại chỗ, nhìn nơi sư phụ biến mất trong đống đổ nát, sắc mặt tái nhợt.
Huyền Trần đổ gục xuống đất. Huyền Phong thì xông vào đống đổ nát, điên cuồng bới những tảng đá: “Luyện Đan Lô! Luyện Đan Lô của sư phụ nhất định vẫn còn!”
Ta nhìn dáng vẻ của họ chỉ thấy thật buồn cười.
Động tác bới đá của Huyền Phong khựng lại, Huyền Trần cũng ngẩng đầu lên từ dưới đất. Cả hai gương mặt vẫn còn dính tro bụi của tháp, ánh mắt nhìn ta mang theo vẻ hoảng loạn.
“Đại sư huynh, Tam sư huynh.” Ta chậm rãi bước đến gần, giọng nói bình thản: “Dáng vẻ của các người lúc này, ngược lại còn thuận mắt hơn cái bộ dạng đạo mạo giả dối thường ngày nhiều.”
Huyền Phong nắm chặt nắm đấm: “A Thanh, muội có ý gì?”
Ta nghiêng đầu đánh giá hắn, như thể nhìn một tên hề: “Các người thật sự nghĩ ta là kẻ mù sao?”
“Sư phụ nuôi Minh Nguyệt làm vật chứa, dưỡng ta làm lò luyện dự bị, chẳng lẽ các người thật sự không biết gì cả?” Ta đã sớm biết rồi.
Từ kiếp trước lần đầu tiên bị pháp khí phản phệ đau đớn muốn chết, đã mơ hồ đoán được có điều bất ổn.
Kiếp này ta nhìn họ hết lần này đến lần khác thiên vị Minh Nguyệt, nhìn sư phụ làm ngơ trước nỗi đau của ta, lòng ta tựa như gương sáng. Chỉ là lúc đó ta không có bằng chứng, cũng không có sức phản kháng. Chỉ có thể nén đau, nhìn họ diễn trò.
Ta vẫn luôn đánh cược. Cược rằng Minh Nguyệt thấy ta không hề lay chuyển nhất định sẽ làm gì đó.
Huyền Trần vội vàng xua tay: “Muội nói bậy bạ gì đó! Làm sao chúng ta biết chuyện của sư phụ!”
Ta cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua khuôn mặt tái nhợt của hắn: “Vậy thì ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Minh Nguyệt, ngươi đã xông lên bảo vệ nàng ta, rồi quay đầu lại không phân biệt trắng đen mắng ta tâm địa độc ác, trút giận cho Minh Nguyệt, là bởi vì ngươi sớm đã biết nàng ta là vật chứa trong lòng sư phụ, các ngươi đương nhiên biết đúng sai, các ngươi chỉ muốn làm nàng ta vui mà thôi.”
Sắc mặt Huyền Phong tức khắc đỏ bừng.
“Còn ngươi, Đại sư huynh.” Ta quay sang hắn, ánh mắt càng lạnh hơn: “Ngươi luôn nói ta không đủ bao dung, luôn khuyên ta nhường nhịn Minh Nguyệt, thật sự nghĩ là vì tình đồng môn sao?”
“Ngươi rõ ràng đã sớm nhận ra sư phụ có điều bất thường! Ngươi giúp nàng ta bắt nạt ta, dung túng nàng ta hủy pháp khí của ta, chẳng qua là muốn lấy lòng sư phụ, để nàng ta thấy ngươi trung thành đáng tin cậy, tương lai có thể chia cho ngươi một phần bí quyết Trường Sinh Thuật!”
“Hai người các ngươi, một kẻ muốn cướp Luyện Đan Lô, một kẻ muốn cầu trường sinh, cho nên khi Minh Nguyệt hết lần này đến lần khác hại ta, các ngươi nhắm một mắt mở một mắt, thậm chí còn giúp nàng ta đổ oan cho ta. Bởi vì trong mắt các ngươi, sống c.h.ế.t của ta, căn bản không bằng lợi lộc từ tay sư phụ!”
Tay Huyền Phong bắt đầu run rẩy, hắn há miệng, nhưng lại không thể nói ra một lời nào.
“Các ngươi tưởng nâng niu một tà vật làm bảo bối, là có thể đổi lấy sự ưu ái của sư phụ sao? Tưởng giẫm đạp lên nỗi đau của ta để leo lên, là có thể đạt được thứ các ngươi muốn sao?”
“Thật đáng tiếc.” Ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống họ: “Sư phụ c.h.ế.t rồi, Trấn Hồn Tháp sụp rồi!”
Ta phủi bụi trên người, quay người đi xuống núi.
Phía sau truyền đến tiếng gào thét giận dữ của Huyền Phong và tiếng nức nở đau khổ của Huyền Trần, nhưng ta lại không hề quay đầu lại.
Ta đã biết tất cả sự thật.
Thì ra sư phụ đã sống rất nhiều năm, bà ta vì cái gọi là trường sinh mà liên tục cướp đoạt thân thể của người khác. Và thân thể của Minh Nguyệt kia hẳn là đã bị người mà bà ta đoạt xá trước đó chiếm giữ.
Bà ta muốn nhốt tà vật vào Trấn Hồn Tháp, nhưng không ngờ tà vật lại phản phệ thành công chiếm giữ được thân thể mà sư phụ đã cẩn thận chọn lựa.
Ta là vật chứa đầu tiên sư phụ chọn! Cho nên ta là đệ tử được sủng ái nhất toàn sư môn. Cho nên người mới đưa ta về bên mình từ nhỏ.
Người dốc hết tâm huyết dùng đủ mọi bí pháp ôn dưỡng căn cốt của ta! Nhưng sau này lại có thêm Minh Nguyệt.
Có lẽ thân thể Minh Nguyệt thuần khiết hơn, cho nên người sư phụ sủng ái hơn lại trở thành Minh Nguyệt.
Chẳng trách kiếp trước sư phụ lại thiên vị Minh Nguyệt đến vậy.
Sự sủng ái và thiên vị của bà ta đối với Minh Nguyệt căn bản không liên quan đến điều gì khác, bà ta thiên vị không phải Minh Nguyệt, mà là chính bản thân bà ta!
Minh Nguyệt trở thành lựa chọn ưu việt hơn của bà ta!
Cho nên Huyền Phong và Huyền Trần, những kẻ biết rõ sự thật, mới cố ý thiên vị. Cho nên sống c.h.ế.t và nỗi đau của ta trong mắt bà ta trở nên không đáng kể. Thậm chí còn trở thành vật hy sinh để bà ta xoa dịu vật chứa mới, đảm bảo kế hoạch diễn ra thuận lợi!
Bà ta chỉ mong vật chứa cũ là ta sớm tiêu hao trong đau khổ, khỏi phải vướng bận!
Còn về tà vật kia. Nàng ta hận sư phụ thấu xương, cũng hận ta – kẻ được sư phụ chọn làm vật chứa tiếp theo!
Cho nên nàng ta dùng bí pháp hủy hoại những pháp khí đó để ta chịu phản phệ, không chỉ để tra tấn ta hả giận, mà còn để âm thầm hủy hoại thân thể này của ta!
Nàng ta cướp thân thể Minh Nguyệt, lại muốn hủy hoại thân thể ta. Mục tiêu của nàng ta là muốn sư phụ dùng giỏ tre múc nước, một trận không công!
Ta khẽ nhếch mép. Thì ra hai kiếp làm người của ta chẳng qua chỉ là những quân cờ vùng vẫy trên bàn cờ của kẻ khác. Còn Minh Nguyệt nguyên bản, nàng ấy vô tội biết bao. Sinh ra đã ngây ngô, hồn phách không toàn vẹn, lại bị coi là lò luyện để ôn dưỡng tà hồn.
Mọi thứ đã kết thúc.
Sau này nghe nói, Huyền Phong đi Tây Vực tìm kiếm bí pháp trường sinh, nhưng bị các tu sĩ địa phương phát hiện hắn trộm học cấm thuật, bị phế bỏ tu vi.
Huyền Trần về quê làm lang trung, nhưng vì tâm thuật bất chính, dùng thuốc giả hại người, bị quan phủ đày đi.
Còn ta, trở về đạo quán trống rỗng.
Ba năm sau, ta trở thành Quán chủ mới của đạo quán.
Quan phủ dưới núi gửi đến một tấm biển, ca ngợi đạo quán tế thế an bang.
Trong ba năm này, chúng ta ngoài tu luyện, cũng thường xuyên xuống núi khám bệnh từ thiện, trừ tà.
Uy danh đã vượt xa thời sư phụ còn tại thế.
(Hết truyện)
Én giới thiệu 1 bộ tu tiên khác siêu siêu hay do Én đăng trên MonkeyD nà:
Tên truyện: Nữ Phụ Xoay Chuyển Thiên Cơ
Tác giả: Vô danh
Ngày tiểu sư muội nhập môn, ta thấy dòng chữ hiện lên:【Nữ chính cuối cùng đã hội họp cùng đoàn nhân vật chính.】
【Rải hoa, kịch bản được cưng chiều đã khởi động.】
【Chỉ đợi rút linh căn của Đại sư tỷ là có thể bật hack nghịch tập rồi.】
Hóa ra, ta là nữ phụ “công cụ” trong truyện tu tiên.
Cả tông môn đều sẽ vì nữ chính mà đối đầu với ta.
Ta nhìn tiểu sư muội trước mắt, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Cơ hội phi thăng Vô Tình Đạo, dường như đã đến.
1.
Ngày ta xuất quan, vừa vặn trùng với lễ bái sư của Lục Linh Tuyết.
Ánh mắt của toàn bộ đệ tử trong tông môn đều bị nàng ta hấp dẫn.
Thiếu nữ ngọc nhuyễn hoa nhu, e ấp quỳ bái dưới tọa của sư tôn. Nàng ta trở thành đệ tử thân truyền duy nhất không có linh căn của Chưởng môn.
Ta đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy lạ lùng.
Cơ duyên tu tiên, ngàn năm có một. Ngoài cơ duyên, càng trọng yếu là thiên phú. Hàng vạn đệ tử có thể nhập Vạn Kiếm Tông, ở nhân gian đều là những kẻ kiệt xuất.
Thế nhưng căn cốt thiên phú đã sàng lọc rất nhiều người mãi mãi ở ngoại môn. Ngày thường vì mấy bản bí tịch, không thiếu gì đệ tử động thủ đánh nhau. Mà nay, chỉ vì sư tôn khen ngợi Lục Linh Tuyết “bản tính thuần lương”.
Một thiếu nữ phàm nhân không linh căn liền trở thành đệ tử thân truyền, thế mà không ai có dị nghị.
Trong lúc suy tư, mấy hàng chữ trắng sáng tự nhiên hiện ra trước mắt.
【Nữ chính cuối cùng đã hội họp cùng đoàn nhân vật chính!】
【Rải hoa, kịch bản được cưng chiều đã khởi động.】
【Tiếp theo chỉ đợi rút linh căn của Đại sư tỷ là có thể bật hack nghịch tập rồi.】
Đại sư tỷ, ta?
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Lục Linh Tuyết đang đứng giữa đại điện. Các sư huynh đệ vây quanh nàng ta, giới thiệu tông môn. Còn nàng ta giương nụ cười rạng rỡ, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Ngay sau đó, xuyên qua đám đông, ánh mắt nàng ta từ xa xa dừng lại trên người ta. Dù cười hiền hòa, nhưng trong mắt lại cháy bỏng dã tâm ngùn ngụt.
Mấy hàng chữ đột nhiên xuất hiện này, chẳng lẽ lại có thể khớp với hiện thực?
2.
Lễ bái sư kết thúc. Ta trầm tư, vốn định quay về tẩm xá trước, lại bị Giang Yến gọi lại.
“Sư tỷ, cuối cùng tỷ cũng xuất quan rồi!
“Tỷ còn chưa gặp tiểu sư muội phải không, mau lại đây!” Thiếu niên buộc dải tóc đỏ hai mắt sáng rực, tha thiết lay cánh tay ta.
Giang Yến là tiểu sư đệ, được cưng chiều hết mực, cũng là người dính lấy ta nhất.
Ta thở dài, mặc cho hắn kéo ta vào đám đông. Mấy dòng chữ phụ lại không đúng lúc bật ra.
【Nam chính thứ ba chó con sao còn bám riết lấy nữ phụ vậy, ghê tởm.】
【Nhìn nam chính thứ ba dựa dẫm nữ phụ bị từng bước từng bước công lược mới sướng chứ.】
【Sau này sẽ thành chó con ngoan ngoãn của Nhu Bảo, đợi thêm chút nữa.】
Ta thầm nhíu mày, những dòng chữ này càng nói càng hoang đường.
Cho đến khi Lục Linh Tuyết yếu ớt nói: “Đại sư tỷ sao không nói gì, có phải ghét ta không?”
Ta ngẩng đầu nhìn lên, trong lúc nói chuyện Lục Linh Tuyết thế mà đỏ vành mắt, bộ dạng như bị ức hiếp.
Chưa kịp mở lời, Đại sư huynh Cố Diệp đã quát lên: “Thẩm Chí Nhu, ngươi làm Đại sư tỷ kiểu gì vậy! Ngày thường thì thôi đi, giờ đối với tiểu sư muội ngay cả lễ gặp mặt cũng không có?”
Nhị sư huynh Đoạn Chiếu đúng lúc tiếp lời, cười khẩy: “Nàng ta xưa nay là khúc gỗ, không chu đáo bằng Linh Nhi.”
Lúc này ta mới nhìn thấy tiểu sư muội ôm rất nhiều lễ vật trong lòng. Có bội kiếm, có linh khí, có phù lục, đều là bảo bối ngàn vàng khó cầu.
Ta quả thực không biết sau khi xuất quan sẽ có một tiểu sư muội, nhất thời không tìm ra được vật gì.
Lục Linh Tuyết thấy vậy liền lau nước mắt, giọng điệu nũng nịu: “Đại sư huynh, huynh đừng trách sư tỷ. Hay là sư tỷ tặng cái này cho ta, coi như lễ nhập môn đi.”
Nàng ta tùy tiện chỉ vào con thỏ trúc đan trên eo ta. Tựa như đang giúp ta giải vây, nhưng ánh mắt lại vô cùng khiêu khích.
3.
Ta nghe vậy, vô thức nhìn về phía Giang Yến. Hắn đang vẻ mặt khó xử nhìn chằm chằm vào con thỏ nhỏ trên eo ta.
Đây là món đồ chơi nhỏ hắn đã đan cho ta vào năm hắn mới nhập sư môn. Vì còn nhỏ, hắn còn ép ta móc ngoéo, bắt ta phải mang theo bên mình.
Thoáng cái, con thỏ này ta đã đeo bên người nhiều năm.
Ngày thường, ngay cả người khác chạm vào một chút, Giang Yến cũng phải vội vã.
“Thôi bỏ đi …” Ta đang định từ chối. Nhưng Giang Yến lại gỡ con thỏ nhỏ ra khỏi người ta.
Hắn trân trọng đặt món đồ vào lòng bàn tay Lục Linh Tuyết, ánh mắt tràn đầy xót xa: “Chẳng qua chỉ là món đồ chơi nhỏ ta tặng sư tỷ thôi. Nếu muội thích, ta ngày khác sẽ làm cho muội vài cái nữa. Chỉ là, muội đừng khóc nữa thì tốt rồi.”
Lục Linh Tuyết cuối cùng cũng ngừng nước mắt, vẻ mặt mới mẻ nói: “A Yến sư huynh, huynh không chỉ vẽ phù lục giỏi, tay cũng khéo léo như vậy. Ta thích nhất những thứ đáng yêu như thế này!”
Giang Yến đỏ bừng tai gãi đầu. Ngay sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang ta, hắn kéo kéo ống tay áo ta, khẽ nói: “Sư tỷ, lát nữa đệ làm cái mới cho tỷ. Tiểu sư muội đang ở cái tuổi thích những thứ này. Tỷ nhường muội ấy một chút đi.”
Ta ánh mắt phức tạp nhìn lại hắn, thản nhiên nói: “Không sao. Dù sao cũng chỉ là món đồ chơi nhỏ, chẳng có gì hiếm lạ.” Nói xong, ta cất bước rời đi.
Thiếu niên phía sau ánh mắt ngạc nhiên, thất thần rất lâu.