Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 53

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

“Khởi bẩm Hoàng thượng, nhi thần có việc muốn tấu.”

Buổi đại triều đã đến lúc kết thúc, sự chú ý của nhiều quan viên đã không còn tập trung nữa. Bất ngờ, mọi người thấy Ung Thân vương đang đứng ở hàng đầu bước ra khỏi hàng. Không hiểu sao, rất nhiều người đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Lão Tứ à, có chuyện gì?” Khang Hi hơi ngồi thẳng người lại. Ông biết rõ mấy ngày nay Lão Tứ đang làm gì. Cha con biết tính nhau, Lão Tứ là người thế nào, Khang Hi hiểu rất rõ. Tuy lần này việc được giao làm có hơi bất ngờ, nhưng ông tin rằng Lão Tứ chắc chắn còn chiêu cuối. Vì vậy ông vẫn luôn chờ đợi, và cuối cùng cũng chờ được rồi.

“Bẩm Hoàng thượng, nhi thần phụng mệnh hoàng thượng đi đòi nợ. Mấy ngày nay đều cùng Thập tam đệ đi thăm hỏi các vị đại thần còn nợ tiền chưa trả. Nhi thần biết Hoàng A Mã năm xưa cho phép triều thần vay tiền Hộ Bộ là vì có những vị đại nhân gia cảnh thanh bạch, trong nhà thật sự khó khăn. Nhi thần vốn nghĩ nợ tiền trả tiền là lẽ đương nhiên, nhưng Hoàng A Mã nhân đức rộng lượng, là tấm gương cho nhi thần học tập. Vì thế nhi thần đã cùng Thập tam đệ bàn bạc, tình hình mỗi nhà mỗi khác, cứ cứng nhắc ép buộc cũng không phải là cách hay. Do đó, hai nhi thần đã đến từng nhà các vị đại nhân để tìm hiểu thực tế. Hiện đã tổng hợp lại tình hình cụ thể, kính xin Hoàng thượng định đoạt.”

Dận Chân hai tay giơ lên một tập tấu chương dày cộp.

Lương Cửu Công lập tức tiến lên đón lấy, dâng lên cho Hoàng thượng.

Khang Hi quả thực đã bị hành động của Dận Chân khơi dậy sự tò mò. Ông sửa lại tay áo, nhận lấy tập tấu chương dày.

Hoàng thượng ở trên xem tấu chương, các hoàng tử và đại thần ở dưới dĩ nhiên không dám có ý kiến. Tất cả đều nín thở chờ đợi.

Dận Đường trong lòng đang thầm đoán Lão Tứ lại giở trò quỷ gì, bỗng cảm thấy có người kéo áo mình từ phía sau. Kẻ nào to gan vậy!

Quay đầu lại, Dận Đường thấy Lão Thập đang ra hiệu cho mình.

‘Thấy chưa, ta đã nói Lão Tứ chắc chắn có chiêu cuối mà.’

Dận Đường đọc chính xác ý của Dận Ngã, bèn bất lực đảo mắt lên trời, ra hiệu cho Lão Thập im lặng. Biết Lão Tứ sắp gây chuyện rồi còn không coi chừng cái mạng của ngươi đi. Ngươi quên mình cũng đang nợ Hộ Bộ mười mấy vạn lạng bạc à?

Khang Hi đọc xong toàn bộ tấu chương, nhìn người con trai thứ tư của mình bằng ánh mắt khác lạ. Đây mà là cách Lão Tứ nghĩ ra được ư, quả là hiểm độc.

“Hoàng A Mã, sau khi nhi tử nghe các vị đại nhân kể khổ, phát hiện không phải các vị không muốn trả bạc, mà là có những người thật sự không giỏi quản lý tài chính. Ví dụ như Tả Thị lang Bộ Binh là Diêu đại nhân, chỉ vì vợ cả mất sớm, trong nhà tuy có một vị thiếp thất chủ trì việc nhà, nhưng rốt cuộc danh không chính, ngôn không thuận, nên sổ sách nhà Diêu đại nhân luôn rất hỗn loạn, thường xuyên thu không đủ chi. Nhi thần cho rằng sống bằng nợ nần không phải là kế lâu dài. Diêu đại nhân vì tình sâu nghĩa nặng với vợ cả mà không muốn tái hôn, triều đình không thể ép buộc. Nếu đã vậy, sao Hoàng A Mã không ban cho một ân điển, từ trong cung chọn ra một vị nữ quan, để bà ấy giúp Diêu đại nhân sắp xếp lại tài chính gia đình.”

“Không, không phải, khởi bẩm Hoàng thượng, sao có thể như vậy được.” Diêu Thị lang vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, “Thần tài đức gì mà dám dùng nữ quan trong cung.”

“Diêu đại nhân hà tất phải tự xem nhẹ mình. Ngài đã vì triều đình mà cúc cung tận tụy mấy chục năm, triều đình và Hoàng A Mã cũng không thể để ngài cứ mãi sống trong cảnh thiếu thốn. Ta nghe nói trưởng tử của Diêu đại nhân cũng đã mười tuổi, đợi trưởng tức vào cửa, tự nhiên sẽ có người gánh vác việc nội trợ. Đến lúc đó, gia sẽ nhờ phúc tấn hỏi thăm kỹ càng giúp Diêu đại nhân, nhất định sẽ chọn cho lệnh lang một người vợ giỏi quán xuyến việc nhà.”

Dận Tường cười nói với Diêu đại nhân đang căng thẳng đến toát mồ hôi.

“Không, không dám làm phiền Thập tam phúc tấn.” Diêu Thị lang theo phản xạ từ chối, sau đó mới nhận ra đây không phải là trọng điểm, “Hoàng thượng…”

“Hoàng A Mã, ngoài trường hợp của Diêu đại nhân, còn có một số vị đại nhân khác không giỏi quản lý tài chính. Điều này cũng bình thường, dù sao các vị ấy đều đọc sách thánh hiền mà lớn, đối với những thứ trần tục như tiền bạc không có nhiều khái niệm. Nhi thần cảm thấy cần phải kiểm soát hợp lý việc tiêu dùng xa xỉ của các vị đại nhân này. Ví dụ như A Linh A đại nhân hai ngày trước đã đến Xuân Hương Lâu vung tiền như rác, hành vi như vậy là có chút không thỏa đáng. Cần phải có người ở bên cạnh thường xuyên nhắc nhở khuyên can, không thể để đầu óc nóng lên là quên mất mình còn nợ nần chưa trả. Không thể nào chỉ biết hưởng thụ cho riêng mình, rồi đẩy hết phiền phức cho con cháu đời sau được.”

Đừng tưởng các ngươi không trả tiền là xong. Các ngươi chẳng lẽ không có con cháu sao? Cứ nhìn xem đám con cháu các ngươi sinh ra là thứ gì, các ngươi có thể đối đầu với gia, nhưng đám con cháu vô dụng đó của các ngươi có dám không? Lý lịch của chúng có trong sạch không?

Bị lôi ra làm điển hình, đầu óc A Linh A nổ tung một tiếng, vừa xấu hổ vừa tức giận. Hai ngày trước hắn quả thực có đến Xuân Hương Lâu tiêu không ít tiền. Thật ra ở tuổi này, hắn cũng không còn lưu luyến những chốn trăng hoa đó nữa, chỉ là bị bạn bè mời, lại bị khích bác một phen. Về nhà hắn cũng xót tiền lắm chứ.

Nhưng hắn không ngờ chuyện này lại bị Tứ gia biết được, biết rồi còn chưa tính, lại còn bị nói ra ngay giữa buổi đại triều. Phải biết, Đại Thanh có quy định, quan viên không được đi lầu xanh.

“Nô tài có tội, kính xin Hoàng thượng thứ tội.” A Linh A biết cãi chày cãi cối sẽ không có kết cục tốt, chi bằng thẳng thắn nhận tội. Hoàng thượng xưa nay đối với triều thần vẫn luôn khoan dung, cùng lắm chỉ là phạt bổng lộc mà thôi.

Chỉ là, hắn đã quên mất Khang Hi đã biết được sự “khoan dung” và những chính sách thời về già của mình đã mang lại hậu quả gì. Lại đang ở thời điểm mấu chốt cần thu hồi nợ, A Linh A này rõ ràng chính là con gà mà Lão Tứ muốn g.i.ế.c để dọa khỉ. Khang Hi muốn đòi lại tiền, thì A Linh A này không thể tha được.

“Trẫm vì Đại Thanh mà dốc hết tâm sức, còn các ngươi thì hay rồi, không chỉ ra vào chốn lầu xanh mà còn vung tiền như rác. Ba ngàn lạng bạc, thật là hào phóng! A Linh A, lúc Ung Thân vương và Thập tam hoàng tử đến nhà ngươi đòi nợ, ngươi đã khóc lóc kể khổ thế nào? Ngươi khóc lại cho trẫm xem một lần đi!”

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!” A Linh A sợ hãi dập đầu lia lịa.

“Ngươi không nhớ à? Trẫm ở đây có ghi chép rõ ràng đây này. Ngươi nói nhà ngươi đã nhiều năm thu không đủ chi, đến của hồi môn cho con gái cũng không lo đủ. Thật đáng thương! Nếu đã vậy, trẫm sẽ ban hôn cho con gái nhà ngươi sang Mông Cổ, của hồi môn trẫm sẽ bảo Nội Vụ Phủ lo liệu.”

Sắc mặt A Linh A cứng đờ. Với gia tộc như bọn họ, con gái trong nhà đều được dùng để liên hôn chính trị. Ví như hai người chị của hắn, đều được gả vào hoàng gia, một người là Hoàng hậu, một người là Quý phi. Đó mới là con đường hắn đã vạch ra cho con gái mình. Gả sang Mông Cổ thì có lợi ích gì chứ? Hoàng thượng gả công chúa đi là để liên hôn Mãn-Mông, con gái nhà họ gả đi thì chẳng mang lại chút lợi ích nào cho gia tộc Nữu Hỗ Lộc cả.

Màn "giết gà dọa khỉ" này thật sự quá cao tay!

Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 53