Dận Chân và Dận Tường quả thực không đọc hiểu nổi đây là những loại thuốc gì. Nhưng bất kể thế nào, vẫn phải mua về thử xem sao.
“Những loại thuốc này dù có tác dụng hay không, cứ mua về trước đã.” Dận Chân lập tức quyết định, cùng lắm thì tìm người thử thuốc trước.
Dận Tường không có ý kiến gì, cũng rất tò mò về thuốc Tây của đời sau. Họ cũng đã từng thấy thuốc Tây, hơn nữa nó đã từng cứu mạng Hoàng thượng và Lão Cửu.
Dận Chân: Những dược phẩm này chúng ta đều cần, không biết phải mua như thế nào?
Tinh Mộ: Tôi cũng đang nghiên cứu đây, đợi hiểu rõ rồi sẽ nói cho ngài sau.
Dận Chân: Được.
Tinh Mộ réo gọi hệ thống một hồi lâu mà không thấy phản ứng gì. Hệ thống livestream tự do bay lượn, phải gọi là hệ thống livestream kiểu thả rông mới đúng.
Hết cách, Tinh Mộ đành phải tự mình nghiên cứu. Nhưng trước hết cô vẫn dọn dẹp phòng ốc cho xong, ăn tối, tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc đồ ngủ ngồi trên giường mày mò.
Trước khi đi ngủ, cuối cùng Tinh Mộ cũng hiểu ra cách thức hoạt động của việc bán hàng. Không giống như các streamer khác chỉ cần treo một đường link, nếu Tinh Mộ muốn bán đồ sang thế giới khác, cô bắt buộc phải có hàng hóa thật, và món đồ đó phải được gửi đi từ chính tay cô. Hẳn là vì lý do bảo mật. Như vậy thì hạn chế rất nhiều, vốn đầu tư cũng sẽ không ít. Nhưng ngược lại, giá cả sẽ do chính cô quyết định. Có lợi có hại.
Nghiên cứu xong, Tinh Mộ xem lại tình hình tài chính của mình. Tiền thưởng hôm nay đã được rút về, tổng cộng là hơn hai trăm ba mươi vạn tệ. Cộng với số tiền trước đó, vốn liếng xem như đã đủ. Nhưng phải làm thế nào vẫn cần lên kế hoạch một chút.
Tinh Mộ cũng chưa từng kinh doanh bao giờ, không hiểu biết chút nào, cần phải điều tra và tham khảo ý kiến. Còn nữa, nếu làm công việc livestream này, cô có nên tiếp tục công việc hiện tại không? Từ lúc tốt nghiệp đến giờ cô vẫn luôn làm ở công ty này, tuy cũng có những chỗ không như ý, nhưng công ty chưa bao giờ bạc đãi cô. Nếu từ chức, trong lòng cô cũng có chút luyến tiếc.
Tinh Mộ biết đây là một lựa chọn liên quan đến tương lai của mình, cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
Nếu đổi lại là một người có dã tâm lớn hơn, có được một hệ thống như vậy e là đã sớm từ chức đi kiếm tiền rồi. Tiếc là Tinh Mộ không phải người như vậy. Tiền thì cô cũng thích, nhưng có lẽ vì từ nhỏ đã sống trong gia đình khá giả, nên việc theo đuổi tiền bạc cũng không quá cấp bách. Dĩ nhiên, cũng rất có thể là vì cô chưa từng thật sự trải nghiệm được niềm vui của người có tiền.
Nghĩ đến thấy phiền, Tinh Mộ dứt khoát tạm gác lại. Cô muốn xem những dược phẩm trong đơn thuốc có thể mua trên mạng được không. Nếu không được lại phải tìm cách khác. Còn về số lượng, chỉ một mình Dận Tường dùng thì chắc không cần nhiều.
Dạo một vòng các nhà thuốc lớn, cô phát hiện một vài loại thuốc bôi ngoài da vẫn có bán, thuốc uống hạ sốt cũng có một loại. Tinh Mộ trực tiếp đặt hàng, mỗi loại mua ba phần, dự định ngày mai livestream sẽ treo lên bán thử.
Sáng sớm hôm sau, Tinh Mộ đã tỉnh giấc, cô cần phải lên kế hoạch cho lịch trình hôm nay.
Viên Minh Viên diện tích cực lớn, nếu muốn đi bộ hết một vòng thì sẽ mệt c.h.ế.t người. Hơn nữa cũng không cần thiết, các công trình kiến trúc trong Viên Minh Viên đều đã bị thiêu hủy, thứ có thể thấy cũng chỉ là cây cối hoa cỏ, non bộ hồ nước. Cũng có một vài công trình được xây dựng phỏng theo sau này, nhưng thực chất cũng không có nhiều giá trị tham quan.
Ban đầu, Tinh Mộ chỉ định đi Viên Minh Viên để thỏa mãn nguyện vọng của thổ hào Dận Chân. Nhưng sau khi biết livestream của mình có thể được người thời Thanh nhìn thấy, Tinh Mộ cảm thấy chuyến đi này vô cùng có ý nghĩa. Cô cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Ăn sáng xong, Tinh Mộ xuống gara ngầm. Nếu là đi Cố Cung, cô sẽ không chọn lái xe. Vì đến đó sẽ rất khó tìm chỗ đậu xe, đặc biệt là vào cuối tuần. Viên Minh Viên thì đỡ hơn nhiều, tuy về cơ bản đều phải trả phí đậu xe.
Tại phủ Ung Thân vương
“Tứ ca, đây là?” Mười Ba nhìn rương bạc trước mặt. Trông cũng phải đến hai ngàn lượng.
“Để trả phí. Hôm nay chúng ta phải mua thuốc, không biết giá cả thế nào, cứ chuẩn bị nhiều bạc một chút, phòng trước khỏi họa.”
“Vậy cũng không cần nhiều đến thế chứ ạ.”
“Sau này còn dùng đến.” Dận Chân nói rồi đẩy một nửa cho Dận Tường.
“Đệ cũng có tiền mà.” Dận Tường có chút ngượng ngùng, Dận Tường cảm thấy mình cứ luôn lợi dụng Tứ ca.
Dận Chân không để tâm, “Huynh đệ nhà mình, không cần phải khách sáo.”
Đều là huynh đệ đã thành gia lập thất, sao có thể không khách sáo được. Huynh đệ nhà họ sắp đánh nhau đến vỡ đầu chảy m.á.u đến nơi rồi.
“Đa tạ Tứ ca.” Dận Tường đã quyết định, sau này nhất định phải báo đáp ân đức của Tứ ca, cúc cung tận tụy, đến c.h.ế.t mới thôi.
Tại phủ Bối tử thứ chín
“Cửu ca, hôm qua huynh có bắt được liên lạc với streamer không?” Dận Nga tò mò hỏi.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến là Dận Đường lại thấy bực bội. Hôm qua hắn đã ném vào không ít tiền, vốn đã nói chuyện được với streamer rồi, thế mà cuối cùng lại bị bao nhiêu người phá đám. Streamer nhanh chóng tắt màn trời, sau đó hắn cũng gửi không ít tin nhắn qua, tiếc là chẳng nhận được hồi âm nào.
“Vậy không phải tiền mất trắng cả rồi sao?”
“Tiền là trọng điểm à? Gia đây quan tâm đến chút bạc đó sao?” Dận Đường bực là vì Lão Tứ tiêu tiền ít hơn hắn mà lại có thể liên lạc được với người đời sau, còn có thể cho Mười Ba chữa bệnh. Đúng là một bước đi sau, từng bước lạc hậu.
Dận Đường là người làm ăn, hắn biết rõ việc xây dựng quan hệ tốt với người đời sau có thể mang lại lợi ích lớn thế nào. Bỏ lỡ cơ hội như vậy, bảo hắn sao có thể cam tâm, sao có thể vui vẻ được.
“Cửu ca, bên Bát ca cũng không tiếp xúc được với streamer sao? Những mặt khác không nói, chứ khả năng thu phục lòng người của Lão Bát thì đúng là bậc thầy. Lão Tứ, cái tên mặt sắt kia còn có quan hệ không nhỏ với người đời sau, vậy mà bên Lão Bát lại không có động tĩnh gì. Thật không hợp lẽ thường.”
“Bát ca có nói chuyện với ta rồi. Anh ấy nói streamer có ấn tượng không tốt về ảnh. Nếu anh ấy tự mình đi liên hệ, sau này thân phận bại lộ sẽ càng thêm phiền phức. Vì vậy, Bát ca hy vọng ta có thể thử tiếp xúc, chắc là anh ấy cũng đã sắp xếp những người khác nữa. Nhưng vị người đời sau này không ham giao du, cũng chẳng dễ tiếp xúc chút nào. Không biết Lão Tứ đã gặp vận may chó ngáp phải ruồi gì nữa.”
“Cửu ca huynh đồng ý với Bát ca rồi à?”
“Chưa đồng ý, cũng không từ chối. Chuyện hôm qua, Bát ca cũng đã thấy rồi. Anh ấy không được yêu thích, chẳng lẽ gia đây lại được chào đón chắc?”