Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 75

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

【 Đây chính là Thái Hòa Điện, bên trong không cho du khách vào nên chúng ta chỉ có thể ngắm từ bên ngoài thôi. 】

Tinh Mộ đứng ở cửa chính Thái Hòa Điện chụp một vài tấm ảnh.

【 Bức hoành phi phía trên là ngự bút của Càn Long, viết bốn chữ ‘Kiến Cực Tuy Du’. Đại ý là ‘thiên tử trên vâng mệnh trời, dưới thuận lòng dân’. Chính giữa là ngai vàng, nhưng chiếc ngai này đã được phục chế về sau. Nhìn lên trên nữa, đó chính là bảo vật trấn điện của Thái Hòa Điện, Hiên Viên Kính. 】

Chu Đệ nhìn cung điện trên màn trời, có một thoáng xuất thần. Liệu mười mấy năm nữa mình có thật sự sẽ dời đô về Bắc Bình không? Bắc Bình là nơi khởi nghiệp của hắn, nếu được trở về thì hắn rất sẵn lòng. Chỉ là dời đô không phải chuyện nhỏ, hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ tới.

Tử Cấm Thành, trông rất không tệ, có lẽ mình nên chuẩn bị trước.

【 Thái Hòa Điện đã trải qua hơn 600 năm, chứng kiến bao thăng trầm của lịch sử Trung Hoa. Nó đã từng huy hoàng, cũng từng suy tàn. Đã từng đổi chủ, từng bị sét đánh và hỏa hoạn thiêu rụi. Và trong những năm tháng sau này, nó sẽ tiếp tục sứ mệnh của mình, chứng kiến một tương lai huy hoàng của tổ quốc. 】

“Cô gái này không phải thần tiên.” Thần tiên sẽ không gọi một vương triều trần thế là tổ quốc.

“Màn trời này hẳn không phải do cô ta tạo ra. Nhưng tại sao lại chọn cô ta làm nhân vật chính? Lẽ nào là tiên nhân chuyển thế?”

“Chúng ta phải nghiên cứu kỹ cái màn trời này. Chuyện khác tạm không nói, nhưng nhất định phải biết rõ tình hình của cái vương triều đã thay thế Đại Minh sau này.” Trong mắt Chu Đệ lóe lên một tia sắc lạnh.

【 Thái Hòa Điện, Trung Hòa Điện và Bảo Hòa Điện phía sau về cơ bản đều có kiến trúc tương tự, chúng ta sẽ không đi xem từng nơi một. Bây giờ, chúng ta hãy đến Càn Thanh Cung. Trong rất nhiều phim ảnh và tiểu thuyết, chúng ta đều từng thấy những nội dung liên quan đến nơi này. Càn Thanh Cung là chính điện trong nội cung, là tẩm cung của mười sáu vị hoàng đế hai triều Minh – Thanh. Nó thuộc về phạm vi hậu cung. 】

【 Phía trước chính là Càn Thanh Môn. Mọi người thấy tấm biển phía trên không? Khi bạn nhìn thấy những tấm biển được viết bằng cả hai thứ tiếng Mãn – Hán như thế này, điều đó có nghĩa là bạn đã bước vào khu vực hậu cung. Đương nhiên vào thời nhà Thanh, dù là tiền triều hay hậu cung thì các tấm biển đều viết song ngữ Mãn – Hán. Hiện giờ, tấm biển chúng ta thấy ở Thái Hòa Điện chỉ có chữ Hán là vì sau khi nhà Thanh diệt vong, phần chữ Mãn ở trên đó đã bị cạo đi. 】

【 Còn lý do tại sao các tấm biển ở hậu cung không bị cạo chữ Mãn, là vì khi vị hoàng đế cuối cùng của Mãn Thanh tuyên bố thoái vị, theo hiệp nghị, hoàng thất vẫn được phép tiếp tục sống trong hoàng cung. Lúc đó, Long Dụ Thái hậu và các nữ quyến vẫn ở tại hậu cung, vì vậy các tấm biển trong khu vực này đã không bị cạo đi chữ Mãn. 】

“Chữ Mãn?” Chu Đệ nhìn về phía Diêu Quảng Hiếu.

“Trông có phần giống chữ Mông Cổ, nhưng chữ Mãn thì quả thực chưa từng nghe qua.” Đất phong của Yến vương ở phương Bắc, người Mông Cổ chính là ‘bạn cũ’ của họ. Trên đời này, người hiểu rõ bạn nhất chính là kẻ thù của bạn. Họ cũng đọc hiểu được không ít chữ Mông Cổ.

“Vậy ra, nhà Thanh này là vương triều do đám Thát Đát phương Bắc lập nên. Mẹ kiếp, lẽ nào bọn chúng lại đánh vào được Trung Nguyên lần nữa?” Chu Đệ trấn giữ biên cương nhiều năm, đương nhiên biết tàn dư nhà Nguyên và các bộ tộc Thát Đát khác đều đang như hổ rình mồi nhìn về Trung Nguyên.

Tàn dư nhà Nguyên thì muốn phục quốc, còn các bộ tộc Thát Đát khác thì muốn học theo Mông Cổ, đánh vào Trung Nguyên để thống trị Hoa Hạ.

“Hẳn là như vậy.” Diêu Quảng Hiếu gật đầu đồng tình.

“Mẹ kiếp, việc dời đô phải tiến hành ngay lập tức, biên cương phía Bắc không thể có sai sót được.” Chu Đệ là người rất quyết đoán, đằng nào sau này cũng phải dời đô, vậy sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác nhau.

Diêu Quảng Hiếu lại cảm thấy không cần vội vã như vậy. Việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng tổ chức đại điển đăng cơ, danh chính ngôn thuận là điều rất quan trọng. Muốn dời đô về phương Bắc, với thực lực của Yến vương thì ép buộc tiến hành cũng được, nhưng làm vậy sẽ để lại hậu họa quá lớn.

“Vương gia, việc này không vội, dời đô sớm vài năm hay muộn vài năm cũng không ảnh hưởng gì lớn. Kể cả có dời đô sau mười mấy năm nữa như lời người đời sau nói cũng chẳng sao. Việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là đăng cơ và ổn định ngai vàng. Nếu màn trời này thật sự đang chiếu chuyện tương lai, chúng ta càng phải thu thập nhiều thông tin hơn thì mới có thể tính toán để thu được lợi ích lớn nhất.”

Chu Đệ vẫn nghe lọt tai lời khuyên của Diêu Quảng Hiếu. Nghe tin Đại Minh rất có thể sẽ bị Thát Đát tiêu diệt, phản ứng đầu tiên của Chu Đệ chính là lo cho căn cứ của mình.

“Mãn Thanh, Mãn… Trong các bộ tộc Thát Đát có bộ tộc nào lấy họ Mãn không?” Diêu Quảng Hiếu nheo mắt suy nghĩ.

“Chưa từng nghe qua, họ của Thát Đát không phải đều rất dài và kỳ quặc sao?” Chu Đệ cau mày: “Truyền lệnh cho người ở Bắc Bình hợp tác với Cẩm Y Vệ, điều tra cho rõ.”

“Ơ?”

“Sao vậy?”

“Vương gia, ngài hãy tập trung nhìn vào góc trên bên trái của màn trời xem…”

【 Phía đông của Càn Thanh Môn là Cảnh Vận Môn, phía tây là Long Tông Môn. Nơi này còn có một câu chuyện. Mọi người hãy nhìn tấm biển trên Long Tông Môn, dưới chữ ‘Tông’ có một cái đinh. Thấy không ạ, đó thực ra không phải là cái đinh, mà là một mũi tên. Vào năm Gia Khánh thứ 18 của triều Thanh, vua Gia Khánh dẫn theo hoàng tử, hoàng tôn, vương công đại thần đi săn ở Thừa Đức. Nhân cơ hội đó, một nhánh của Bạch Liên Giáo là Thiên Lý Giáo đã mua chuộc tiểu thái giám trong cung, chỉ với 200 người đã đánh thẳng vào cung. 】

“Hoang đường!” Dận Chân (tức Ung Chính) nổi giận. Gia Khánh chính là cháu nội của ông, vậy mà để cho vỏn vẹn hai trăm người đánh được đến tận Long Tông Môn. Đây chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?

【 Điều nực cười hơn nữa là 200 người này còn chia làm hai ngả, vào từ Đông Hoa Môn và Tây Hoa Môn, mỗi bên một trăm người. Quân coi giữ hoàng cung, không biết là do hoàng đế đã mang hết lính tinh nhuệ đi săn hay bản thân họ vốn đã quá vô dụng, lại có thể để cho 100 tên loạn dân chưa qua huấn luyện g.i.ế.c cho tổn thất nặng nề. Nếu không phải vì chúng không thông thạo địa hình trong cung, thì rất có khả năng chúng đã đánh vào được tới hậu cung rồi. 】

“Gia Khánh là cháu nội của lão Tứ phải không, lão Tứ bây giờ chắc đang tức hộc máu.” Dận Đường (Cửu A ca) vốn định hả hê một chút, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua được lão Tứ giúp đỡ nên thấy hơi chột dạ, đành im lặng.

【 Mũi tên trên tấm biển này chính là dấu tích còn lại từ lúc đó. Vua Gia Khánh sau khi trở về đã hạ chiếu tự trách mình, cho rằng đây là một sự việc ‘ chưa từng có từ thời Hán, Đường, Tống, Minh’, và giữ lại mũi tên này để cảnh tỉnh con cháu đời sau. Chỉ có điều, hiệu quả xem ra cũng chẳng đến đâu. 】

“Bát Kỳ, Bát Kỳ.” Dận Chân lẩm bẩm trong miệng. Ông không phải không biết sự sa đọa, mục nát của Bát Kỳ trong những năm gần đây. Chỉ là không ngờ nó lại thối nát đến mức này, cho dù hoàng đế đã điều lính tinh nhuệ đi theo hộ tống cũng không thể tệ hại đến vậy. 100 tên loạn dân, ha ha, thật mất mặt hết chỗ nói.

【 Dận Chân: Bát Kỳ Đại Thanh thật sự đã sa sút đến mức này rồi sao? 】

Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 75