Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 89:chương 89

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ba mẹ Tinh Mộ nghe con gái hiếu thuận như vậy đương nhiên rất vui. Họ cũng thực sự cảm thấy ở quê nhà vẫn là tốt nhất. Trước đây để con gái ra thủ đô bươn chải cũng là vì họ cảm thấy người trẻ tuổi cần phải tự lập, đặc biệt là con gái. Cha mẹ rốt cuộc cũng không thể ở bên con cả đời được.

Hai người nhìn nhau, cảm thấy như vậy cũng tốt. Để nhiều tiền như vậy trên người con gái, họ cũng không yên tâm.

Thế là cả ba người quyết định ngày mai sẽ đến Hàng Châu xem nhà. Cũng không nhất thiết phải mua biệt thự, hiện tại họ vẫn còn công việc kinh doanh nhỏ, mua một căn nhà để đầu tư cũng là một ý hay.

“Ha ha, vẫn là con gái của mẹ giỏi. Cô của con muốn dựa vào con rể để sống sung sướng, sau này e là vừa phải chịu khổ lại vừa bị khinh bỉ. Đúng là tự làm tự chịu, chỉ thương cho chị họ của con.” Mẹ Tinh Mộ lúc này lại quay sang thương hại người khác.

Tinh Mộ cũng đồng tình với điều này. Chị họ cô trông xinh xắn, nhưng vì bị mẹ kìm kẹp nên tính tình rất nhu nhược yếu đuối, quen cam chịu. Hôn nhân đâu phải cứ nhẫn nhịn là có thể viên mãn, huống hồ còn có một bà mẹ chuyên gây rối.

“Mẹ, mới mấy giờ chứ.” Tinh Mộ đầu óc quay cuồng, hôm qua cô lướt video, bất cẩn một chút thành ra ngủ muộn. Sáng nay đã bị mẹ lật tung chăn gọi dậy.

“Sớm gì nữa, hôm nay chúng ta phải đi xem nhà đấy, không đi sớm một chút thì tối sao về kịp.”

“Không về kịp thì ở lại đó một đêm là được mà. Ngáp.”

“Ở cái gì mà ở, tốn tiền. Con bây giờ có tiền rồi, nhưng cũng đừng quên tiết kiệm. Nhà chúng ta không có thói ăn chơi sa đọa đâu đấy.”

“Mẹ con nói đúng, nhưng cũng không cần phải quá tiết kiệm như trước đây nữa. Đời người chỉ có vài chục năm, chỉ cần không phạm pháp, không trái đạo đức, không làm hại người khác, thì con cũng có thể hưởng thụ cuộc sống của mình.”

Họ chỉ có một cô con gái, điều họ muốn chỉ là con được sống một đời bình an, vui vẻ.

“Con biết rồi. Con cũng không có tham vọng gì lớn lao, có tiền rồi, việc muốn làm nhất là đi đây đi đó, ngắm nhìn non sông gấm vóc của tổ quốc và cả những cảnh đẹp trên thế giới.”

Mắt ba Tinh Mộ sáng lên, sở thích này ông cũng thích: “Con gái, cho ba đi với.”

“Được thôi ạ!”

“Khụ khụ.”

“Dĩ nhiên là mẹ cũng phải đi cùng rồi.”

“Bà xã, sau này chúng ta cùng đi du lịch tuổi già nhé.”

“Ba, lúc về con đổi cho ba chiếc xe khác nhé. Xe này cũ quá rồi, ngồi không thoải mái.” Tinh Mộ ngồi ở ghế sau, cảm giác m.ô.n.g lún sâu xuống.

“Được!” Mắt ba Tinh Mộ sáng rực. Đàn ông nào mà không yêu xe chứ.

“Mua cái gì mà mua.” Mẹ Tinh Mộ lườm hai cái con người hễ có tiền là lại bốc đồng một cái: “Hai chúng ta ngoài đi lấy hàng ra thì có mấy khi dùng đến xe đâu, chiếc xe này là đủ rồi. Xe cộ là thứ mua về đã bắt đầu mất giá.”

“Mẹ, ba mẹ cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi. Đến lúc đó ba lái xe chở mẹ đi dạo những nơi gần đây, đổi một chiếc xe an toàn hơn không phải tốt hơn sao?”

Lần này trở về, ngoài ăn Tết ra, việc quan trọng nhất của Tinh Mộ là thuyết phục cha mẹ nghỉ hưu. Công việc kinh doanh của gia đình thực chất chỉ là một xưởng nhỏ, kiếm được không nhiều mà lại rất vất vả. Giờ cô đã có tiền, đương nhiên muốn cha mẹ được an hưởng tuổi già.

“Bọn ta đã già đâu …”

“Vâng vâng, mẹ con mãi mãi tuổi mười tám. Nhưng ba mẹ cũng đã vất vả nửa đời người rồi. Ba mẹ chỉ có mình con, bây giờ con cũng coi như có của ăn của để, cũng không cần ba mẹ phải tích cóp cho con cháu nữa. Sau này, ba mẹ tự nhiên phải sống cuộc sống của riêng mình. Ba cũng nói rồi, đời người ngắn ngủi vài chục năm, thế nào cũng phải sống cho bản thân mình vài năm chứ.”

Đây đều là những suy nghĩ thật lòng nhất của Tinh Mộ. Trước đây không có đủ tiền tiết kiệm, dù cô có muốn khuyên cha mẹ như vậy cũng không đủ tự tin. Nhưng bây giờ nói ra lại cảm thấy rất hiển nhiên. Quả nhiên tiền không phải là vạn năng, nhưng có tiền đúng là có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.

“Lần này chúng ta đi mua nhà, cũng coi như có tài sản làm nền tảng, sau này dù con không kiếm được tiền nữa thì việc nuôi sống cả nhà cũng không thành vấn đề.”

Tinh Mộ tự nhận mình không phải là người xa xỉ. Quần áo, túi xách hàng hiệu tuy cô cũng thích, nhưng không có suy nghĩ là phải có bằng được. Tiêu tiền trong phạm vi năng lực của mình chính là tính cách của cô.

Ba mẹ Tinh Mộ nhìn nhau, họ đều hiểu tấm lòng của con gái. Con gái hiếu thuận, họ đương nhiên rất vui. Tuy nhiên, việc dừng công việc kinh doanh cũng là chuyện lớn, vẫn cần hai vợ chồng bàn bạc thêm.

Rất nhanh, cả nhà đã đến Hàng Châu. Tinh Mộ đã tra cứu thông tin liên quan trên mạng và gọi điện thoại trước, địa chỉ các nơi đều đã biết cả.

Thời gian tiếp theo, về cơ bản Tinh Mộ chỉ đi cùng ba mẹ qua lại giữa các dự án bất động sản. Ban đầu, ý của Tinh Mộ là mua một căn biệt thự hoặc nhà liền kề. Nhưng ý của ba mẹ là mua căn hộ chung cư để dễ cho thuê. Vài năm tới con gái vẫn sẽ làm việc ở thủ đô, họ cũng sẽ ở lại quê, căn nhà ở Hàng Châu cứ để đó cho thuê.

Nếu ba mẹ đã nói vậy, Tinh Mộ cũng đồng ý.

“Căn này tốt hơn, là nhà trong khu vực trường học tốt, sau này cho con cái đi học sẽ tiện.”

“Chúng ta mua để cho thuê, có phải khu trường học tốt hay không cũng không quan trọng. Căn này giao thông thuận tiện, dễ cho thuê mà giá thuê lại không rẻ.”

“Chuyện cho thuê cũng chỉ vài năm đầu thôi, sau này con gái kết hôn…”

Tinh Mộ ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, mệt mỏi nhìn ba mẹ tranh luận xem căn hộ nào tốt hơn. Nhìn đồng hồ đã không còn sớm, hôm nay họ cũng đã đi rất nhiều nơi, vẫn nên ở lại đây nghỉ một đêm.

Nói rồi, Tinh Mộ lấy điện thoại ra và bắt đầu đặt khách sạn.

“Sao lại còn đặt khách sạn tốt như vậy, hôm nay chúng ta về cũng kịp mà.”

“Mẹ, mẹ xem giờ đi, hơn nữa không phải mẹ nói còn muốn đi xem căn hộ studio sao, ngày mai chúng ta lại đi xem tiếp. Ba hôm nay cũng mệt lắm rồi, lái xe về nữa không an toàn đâu.”

Tinh Mộ nói xong liền lập tức cầm chứng minh thư của ba mẹ đi làm thủ tục nhận phòng. Cô hiểu rằng, thay vì thuyết phục mẹ, chi bằng cứ dứt khoát tự mình quyết định. Ở bên ngoài, mẹ vẫn rất giữ thể diện cho cô.

Tinh Mộ đi về phía quầy lễ tân, rồi bị một tấm poster quảng cáo đặt bên cạnh thu hút. Màn trình diễn pháo hoa.

“Chào quý khách ạ.”

“Cho tôi hai phòng nhìn ra sông, có thể xem được màn trình diễn pháo hoa này.”

Phòng Phát Sóng Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 89:chương 89