1
Sau khi gia đình ph á s ản, bố tôi chạy ra nước ngoài, nói rằng ông ấy muốn nhờ bạn bè để gây dựng lại sự nghiệp.
Thế là tôi bị ông ấy bỏ lại trong nước.
Ông ấy còn đề nghị tôi kết h ôn với Tần Dụ.
"Hiểu Hiểu, bên nhà họ Triệu vẫn luôn é p bố gả con qua đó, chỉ khi con kết hôn rồi bố mới yên tâm rời đi, nếu không... bố sợ họ sẽ nhắm vào con."
Nhà họ Triệu với nhà tôi vốn là o an g ia truyền kiếp, tên nhị thiếu của họ thì bám riết lấy tôi như r uồi.
Người trong giới đều biết, hắn không chỉ trăng hoa, mà còn là loại chẳng có tiền đồ, không có nhà nào muốn gả con gái mình cho hắn cả.
Nhân lúc gia đình tôi phá sản, họ không ngồi yên được nữa.
M ắng m ỏ bố tôi thì thôi đi, còn muốn tôi gả qua đó chịu kh ổ.
Ai mà nhịn được cơ chứ?!
"Được thôi, con sẽ đi tìm Thẩm Tông hỏi xem anh ấy có đồng ý kết hôn gi ả với con không."
Thẩm Tông là thanh mai trúc mã của tôi, một đ ồng t ính nam yêu đơn phương người khác nhiều năm mà không có kết quả.
Kết hôn với anh ấy vừa quen thuộc, vừa không vướng bận, quan trọng là, nhà họ Triệu t uyệt đ ối không dám đ ụng tới nhà họ Thẩm.
Ai ngờ, bố tôi vừa nghe xong liền xua tay từ chối:
"Bố đã tìm được người thích hợp rồi, không phải Thẩm Tông… Mà là Tần Dụ."
???
Tần Dụ?
Bố ơi, bố không đùa con đấy chứ?!
2
Tần Dụ… Chỉ cần nghe tên anh ấy, tôi đã run cầm cập như con chuột thấy mèo.
Trước khi ph á s ản, gia đình tôi có hai quản gia.
Chú Trần phụ trách việc trong nhà, còn Tần Dụ phụ trách việc bên ngoài.
Nói là quản gia, nhưng anh ấy cũng không khác gì trợ lý đặc biệt của công ty.
Tóm lại, tôi không thể nào hiểu rõ cụ thể anh ấy phụ trách chức vụ gì, chỉ biết anh ấy còn chịu trách nhiệm quản lý tôi thay bố.
Từ khi tôi học đại học, anh ấy chính là một b óng m a không thể x ua t an trong cuộc đời tôi.
Trốn học theo bạn thân đi b ar, y như rằng lần nào cũng bị anh ấy t úm g áy k éo về.
Ban đầu, anh ấy chỉ nhìn tôi với vẻ mặt l ạnh t anh, không cảm xúc, giọng điệu xa cách nhưng lịch sự: "Cô chủ, mời cô về lớp học."
Tôi không chịu: "Sinh viên đại học tr ốn một buổi học thì có làm sao chứ?"
Sắc mặt người đàn ông vẫn không thay đổi: "Thầy giáo môn chuyên ngành đó thích điểm danh, quên rồi à?"
M óa! Tôi quên thật.
Thế là tôi đành ủ rũ, chán nản để anh ấy b ắt về.
Đến khi đã "quen thân", anh ấy không buồn gọi tôi là cô chủ nữa, mà gọi thẳng tên tôi: "Lương Hiểu."
Không cần nói thêm câu thứ hai, tôi đã ngoan ngoãn theo sau anh ấy.
Khẽ s iết ch ặt nắm tay nhỏ bé, mỗi ngày tôi đều lên mạng xã hội than vãn về anh ấy, chỉ mong một ngày nào đó có thể đ ánh cho anh ấy tơi bời.
Khi gia đình ph á s ản, tôi còn mừng thầm vì cuối cùng cũng thoát khỏi n anh v uốt của t ên kh ốn này.
Không ngờ bây giờ, mũi tên quay ngược trở về, g iếc người không thấy m áu.
Đáng ghét!
3
Mặc dù tôi vô cùng phản đối, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải đi đăng ký kết hôn với Tần Dụ.
Ngày đến cục dân chính, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, khoác lên mình bộ đồ cao cấp mà tôi quen thuộc.
Trông không giống thứ mà tiền lương quản gia có thể mua được.
Mặc dù trong lòng có chút v ui s ướng không tên vì sự coi trọng của anh ấy, nhưng tôi vẫn không nhịn được nói: "Chụp ảnh cưới thôi mà mặc vest làm gì, không lẽ anh vừa họp xong về à?"
Có lẽ là vì sắp trở thành vợ chồng hợp pháp với anh ấy.
Cái sự bình đẳng này, có khi còn có thể nhân cơ hội gi ành chút thế thượng phong, khiến tôi căn bản không thể nào nhịn được.
Đây chính là cơ hội tốt để ch âm ch ọc anh ấy.
Tên kh ốn kia, r un r ẩy đi nào!
Không ngờ, đầu ngón tay đang chỉnh cổ tay áo của anh ấy hơi khựng lại, khóe môi khẽ cong lên một cách khó nhận thấy, rồi anh ấy từ tốn cởi áo vest ra.
"Thế này được chưa?"
Đối diện với ánh mắt của anh ấy, không hiểu sao mặt tôi bỗng n óng b ừng.
Cúi đầu nhìn thấy những đường gân xanh nổi trên cánh tay anh ấy, tôi đỏ mặt quay đi.
Vâng vâng dạ dạ rụt cái cổ đang hừng hực khí thế chiến đấu lại.
Thật bất ngờ, trong suốt quá trình đăng ký kết hôn, Tần Dụ luôn nở nụ cười.
Mặc dù đó là nụ cười chỉ một pixel mà mắt thường suýt nữa không nhìn ra.
Nhưng tôi vẫn biết, anh ấy đang cười.
Thậm chí khi chụp ảnh cưới, nhân viên còn khen: "Anh đây cười đẹp quá, chị vợ cũng cười đi ạ."
Tôi tò mò nghiêng đầu nhìn anh ấy một cái, suýt chút nữa là m ất k iểm s oát mà chạy t án l oạn.
Cái tên đ áng gh ét này … cười đẹp thế làm gì?
Khi con dấu s ắt đóng xuống, tôi vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa kịp t iêu h óa.
Cho đến khi một giọng máy móc vang lên trong đầu.
[Chúc mừng bạn đã ràng buộc hệ thống 'Làm Nũng Siêu Cấp'.]
[Chất x úc t ác cho vợ chồng son, vật phẩm thiết yếu cho gia đình nhỏ, giúp hôn nhân của bạn ngọt ngào như mật, chuyên trị các cặp đôi lạnh nhạt, hóa giải mọi ch iến tr anh l ạnh, đem đến cuộc sống hôn nhân ngọt như đường!]
???
4
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ mình bị ảo giác.
Nhưng đến tối tôi mới cảm nhận được sự lợi hại của hệ thống này.
Tần Dụ mặc đồ ngủ bước ra từ phòng tắm, rõ ràng là kín đáo từ đầu đến chân, vậy mà tôi lại thấy nóng tai.
…Muốn nhào tới ôm eo anh ấy làm nũng.
Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt này có thực sự đứng đắn không vậy?!
Tiếp xúc với ánh mắt của tôi, Tần Dụ dừng tay lau tóc: "Trong phòng tắm còn nhiều hơi nước, em đợi một lát rồi hẵng vào."
Tôi nghiến chặt răng.
Tần Dụ vừa tắm xong ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều, càng khiến tôi khó mà kiềm chế được bản thân.
Khi dáng người cao lớn của anh ấy lướt qua trước mắt, tôi không kìm được mở lời: "Anh có thể giúp em tắm –"
Tần Dụ nghi hoặc nhìn về phía tôi.
Tôi cắn nhẹ đầu lưỡi mình, nuốt xuống nửa câu sau, rồi chuyển hướng câu chuyện.
"Giúp em rửa một quả táo.”
“Em tắm xong muốn ăn."
Tôi dừng lại một chút, cảm thấy ngữ điệu của mình quá cứng nhắc, lại muốn thêm một câu " được không?".
Chưa kịp nói ra, Tần Dụ đã gật đầu, điềm tĩnh như thể tôi quá nhạy cảm: "Ừm."
Lúc tắm đầu óc tôi cứ ong ong, còn không cẩn thận bôi sữa tắm lên tóc.
Nghẹn lời vài giây, không nhịn được đưa tay che mặt, khẽ kêu lên một tiếng.
Ai ngờ người bên ngoài thính tai đến lạ, bước đến cửa phòng tắm gõ cửa.
"Lương Hiểu? Có chuyện gì vậy?"
"Em không sao."
Đuổi anh ấy đi, tôi nhanh chóng tắm một cách vội vàng, rồi bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt.
Tần Dụ vừa hay bưng một đĩa táo đã cắt sẵn đi đến phòng khách.
Tôi thản nhiên đi tới ngồi xuống, dùng dĩa xiên một miếng cho vào miệng.
Cũng thật chu đáo, không chỉ rửa mà còn cắt sẵn cho tôi.
Chữ "cảm ơn" của tôi vừa thốt ra được một chữ, tôi liền nghe thấy giọng Tần Dụ vang lên trên đầu: "Lau tóc trước rồi ăn sau."
"Máy sấy tóc anh để trong phòng tắm rồi."
Nghe vậy, tôi đứng dậy định đi lấy, Tần Dụ đi theo sau tôi.
Tôi cố tình lờ đi sự hiện diện của anh ấy phía sau, cố gắng đi lại tự nhiên nhất có thể.
… Sao lại còn áp lực hơn cả lúc trước bị anh ấy bắt về trường vậy?
Con chuột bé nhỏ tôi đây, đã ra ngoài rèn luyện mấy năm, vậy mà vẫn bị Tần Dụ dễ dàng nắm thóp.
Đáng ghét!