“Chiêu Đệ à, kiểm tra thì cũng đã kiểm tra rồi, bác sĩ cũng bảo không có chuyện gì cả, hay là chúng ta về lại nhà để tịnh dưỡng đi. Nếu như ở trong bệnh viện, một phòng bệnh lại có nhiều người thế này thì rất bất tiện, cũng không tốt cho việc nghỉ ngơi của em.”
“Vậy thì tìm cho em phòng bệnh một người ở đi, sẽ không có ai làm ồn nữa.” Trần Chiêu Đệ nói như thể đây là chuyện hiển nhiên.
Ôi trời, gia đình cái kiểu gì thế này? Lại còn muốn ở phòng riêng ư, Sở Y Nhất không muốn gây rối với Trần Chiêu Đệ nữa.
“Nếu như chị cả muốn nhập viện, vậy thì anh cả làm thủ tục nhập viện đi, em nhắc nhở một chút, nhập viện cần rất là nhiều tiền đấy.” Đắn đo tới đắn đo lui, trời cũng sắp sáng, Sở Y Nhất cảm thấy mắt của mình sắp mở không nổi nữa rồi.
“ Đúng vậy, vừa nãy làm kiểm tra đã tốn không ít tiền mang theo rồi, giờ trong người anh cũng chẳng còn lại bao nhiêu, e là không thể làm được thủ tục nhập viện.”
“Không phải vẫn còn có hai đứa em út hay sao!” Hóa ra chính là chủ ý này.
“Anh cả, hai người tự thương lượng với nhau đi, em và Sở Y Nhất ra ngoài ăn sáng đây, lát nữa bọn em quay lại đưa hai người về nhà. Nếu như hai người muốn ở lại, vậy thì bọn em sẽ tự đi về.” Cố Hướng Đông nói với Cố Kiến Quốc một tiếng, sau đó kéo cô vợ nhỏ của mình rời đi.
Sở Y Nhất rất vui khi Cố Hướng Đông hiểu tâm ý của mình, cô không muốn tiêu tiền như rác. Nhìn giọng điệu coi như là chuyện hiển nhiên của Trần Chiêu Đệ, Sở Y Nhất thấy vô cùng phản cảm.
Nếu như kết quả kiểm tra thật sự có gì đó, vậy thì đó sẽ là một câu chuyện khác. Đằng này bác sĩ đã nói không sao rồi, thế mà vẫn cứ một mực muốn nhập viện, lại đòi phòng riêng. Xin lỗi, bọn họ không có dư tiền đến như vậy.
Thời đại này không có hàng rong, nếu muốn ăn thì bọn họ phải đến căng tin bệnh viện. May là căng tin của bệnh viện mở cửa 24/24 nên lúc nào cũng có người, Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất cùng gọi hai chén đậu nành nóng, ăn kèm với hai cái bánh bao.
Sở Y Nhất vừa ăn xong thì quyết định bản thân sẽ không được thức đêm nữa.
“Lát nữa chúng ta về nhà, em ngủ bù thêm đi.” Cố Hướng Đông nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình uể oải, ngáp ngắn ngáp dài, ảnh cảm thấy hơi đau lòng
“Nếu như bây giờ quay về, chắc có thể kịp thời lên lớp cho bọn trẻ. Em đột ngột không lên lớp, cũng không báo với Bí thư một tiếng, vậy bọn trẻ chắc đã uổng công đi một đoạn đường.” Sở Y Nhất nghĩ đến những học sinh của mình, cô hơi lo lắng.
“Chắc mẹ cũng đã đi báo với Bí thư rồi, chúng ta đều đã đi ra ngoài, bây giờ đâu còn cách nào. Lát nữa chúng ta quay lại xem sao, bọn họ không đi, chúng ta đi.”
“Ừ, được. Đi thôi.”
Cả hai cầm theo đồ ăn sáng và quay lại để tìm Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ.
Ở cửa phòng cấp cứu, hai người bọn họ có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Kiến Quốc đang ngồi xổm bên tường từ xa, còn Trần Chiêu Đệ thì ngồi trên ghế, nhắm mắt lại.
“Anh cả, đây, bữa sáng này.” Cố Hướng Đông đưa cho Cố Kiến Quốc bữa sáng mà anh mang theo. Cố Kiến Quốc cầm lấy và lập tức đưa ra trước mặt của Trần Chiêu Đệ.
Trần Chiêu Đệ thò đầu ra nhìn, sau khi nhìn thấy thì cô bĩu môi không chút e ngại, còn lầm bầm vài câu: “Mấy thứ này là cái gì đây, ngay cả trứng gà cũng không có, không biết bây giờ em cần phải bổ sung dinh dưỡng hay sao!”
Sở Y Nhất thật sự muốn đi tới và nói với Trần Chiêu Đệ rằng mặc kệ cô ấy có thích ăn hay không, nếu muốn ăn cái gì thì tự đi mua đi.
“Anh cả, hai người tính sao đây?” Cố Hướng Đông cau mày, giả vờ như không nghe thấy.
“Chị cả em một mực đòi nhập viện, không chịu theo anh về, anh đang rầu rĩ đây.” Bánh bao trong tay của anh không còn ngon nữa rồi.
“Ồ, vậy thì hai người cứ ở đây đi, bọn em về trước đây.” Anh đã quá quen với thái độ này rồi, thích làm gì thì làm, anh tự về.
“Ừ, được, hai đứa về trước đi. Anh sẽ ở lại với cô ấy để theo dõi thêm một ngày xem sao, tối rồi tính tiếp. Em về bảo với mẹ tình hình một tiếng.” Cố Kiến Quốc nói với Cố Hướng Đông vài câu, anh muốn ở lại đây theo dõi thêm một ngày, nếu như bác sĩ vẫn bảo không sao, anh sẽ dẫn Trần Chiêu Đệ về.
Sở Y Nhất nghĩ thầm, e là một hồi nữa bọn họ không về được đâu.
“Em ba, anh của cậu qua đây chẳng mang bao nhiêu tiền, cậu cho anh ấy mượn một ít đi. Lần này ra ngoài, không có tiền thì coi sao được!” Trần Chiêu Đệ nhìn thấy hai người kia muốn rời đi, cô nhanh chóng nói với Cố Hướng Đông. Trong lòng cô nghĩ, cô đã mở miệng như vậy rồi, Cố Hướng Đông sẽ không thể nào từ chối cô được!
“Chị cả, chị tìm lộn người rồi, bọn em nửa đêm vội vã đi cùng chị qua đây, đâu kịp mang theo tiền. Em đã phải lật tung cái túi áo lên mới có thể tìm được một ít tiền để ăn sáng.” Làm gì đây, tưởng rằng Cố Hướng Đông nhà cô sẽ không nỡ từ chối phụ nữ à, thật là xin lỗi, trên người anh ấy chẳng có một đồng.