“Chẳng phải tôi cũng chỉ đang bất bình thay cho anh đó sao, anh vất vả làm việc nhiều năm như vậy, còn anh ta chỉ dựa vào mỗi sự may mắn…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Cao Đại Sơn gằn giọng.
Người bên cạnh ngậm miệng lại, bĩu môi trong lòng. Ai không biết Cục trưởng Cố anh là người không phục nhất, vậy mà lúc này còn bày đặt ra vẻ cao ngạo.
Mặc dù Cao Đại Sơn ngăn người bên cạnh nói tiếp, nhưng thực ra trong lòng anh ta cũng cảm thấy vận may của mình không tốt, không gặp được những vụ án lớn có sức ảnh hưởng, chính vì thế mới bị Cố Hướng Đông leo đầu.
Nếu bản thân anh có một người vợ giống như Sở Y Nhất, anh chắc chắn còn leo lên vị trí cao hơn cả Cố Hướng Đông. Anh chợt nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần và xinh đẹp của Sở Y Nhất, rồi lại nhớ đến khuôn mặt hốc hác vàng nhợt và nụ cười nhăn nheo của vợ mình, chân mày anh càng nhíu sâu hơn.
Nghe nói lần trước khi phá được vụ án mua đi bán lại, cô vợ nhỏ của Cố Hướng Đông sáng sớm đã chuẩn bị bữa sáng ngon lành cho các đồng nghiệp trong cục, được mọi người đón nhận nồng nhiệt, thậm chí còn đưa uy tín của Cố Hướng Đông lên cao hơn rất nhiều. Anh cảm thấy cô vợ như thế mới đúng là nội trợ, mới xứng với anh.
Tay của Quách Hòa Bình và Tiểu Vương vỗ đến mức đỏ cả lên, bọn họ kích động tựa như mình đang đứng trên bục nhận thưởng.
Ngược lại, trong lòng của Cố Hướng Đông thì bình tĩnh hơn rất nhiều, anh cảm thấy màn tuyên dương lần này có hơi sướt mướt. Dạo gần đây, cấp trên quản lý vụ này khá chặt, bản thân anh đúng lúc lại phá được vụ án vào thời khắc quan trọng. Có thể nói là cấp trên cần một kiểu mẫu điển hình như vậy, cho nên mới lôi anh ra để tuyên dương, chứ anh không cảm thấy mình vĩ đại đến thế.
Khi tan làm, anh không nói chuyện nhận được tuyên dương với Sở Y Nhất, thế nhưng Sở Y Nhất đã biết. Là bởi vì cô nhìn thấy ngay trên trang nhất của tờ báo, Cố Hướng Đông mặc cảnh phục cảnh sát, đội mũ lưỡi trai, cầm huy chương trên tay và đứng thẳng, anh đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc.
Sở Y Nhất nhìn tờ báo cười toe toét, biểu cảm của người đàn ông này là sao đây, không vui khi được khen à? Nhìn vào ngày tháng ghi trên báo, là chuyện của ngày hôm qua rồi, không ngờ anh lại không nói với cô. Đợi sau khi tan làm, cô nhất định phải tìm anh tính sổ, có chuyện gì anh cũng đều giấu cô, không chia sẻ với cô, anh muốn làm cái gì đây!
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn cẩn thận gấp tờ báo trong tay, dùng tay vuốt nhẹ.
“Y Nhất, có gì trên báo vậy? Trông em thật hạnh phúc.” Chị Từ nhìn Sở Y Nhất đang mỉm cười, cô tò mò đi tới, “Ôi, đây không phải là tiểu Cố của nhà em sao. Chậc chậc, thật là đẹp trai, cậu ấy lại được tuyên dương rồi, giỏi thế!”
Thấy chàng trai đó vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại còn biết làm việc, chị Từ hết lòng khen ngợi.
“Hi hi, còn không phải có vợ hiền giúp đỡ hay sao?” Tâm tình của Sở Y Nhất rất tốt, cô bắt đầu nói đùa với chị Từ.
“Con bé này, phải phải, em nói đúng, nhờ có vợ hiền giúp đỡ!” Chị Từ cũng cười. Tính cách của chị Từ rất tốt, ngày thường nếu có chuyện gì không làm được muốn nhờ chị Từ cho lời khuyên, chị Từ luôn kiên nhẫn chỉ bảo cho cô. Không giống như Tiểu Trần, không thèm ngó ngàng gì đến cô.
Tiểu Trần cũng đi tới liếc mắt nhìn một cái, sau đó hừ nhạt một tiếng: “Có gì mà đáng để hào hứng chứ, tịch thu hết đống hàng này rồi, sau này biết đi đâu mà mua?”
“Ồ, xem ra đồng chí trần cũng là người thường xuyên đi chợ đen nhỉ, bằng không sao có thể hiểu rõ như thế.”
“Ai nói tôi đi chợ đen?” Tiểu Trần có chút chột dạ. Đừng nói đến bán, ngay cả mua cũng không được phép. Vừa rồi chỉ muốn xực Sở Y Nhất một chút, nào ngờ lại tự bại lộ chuyện mình đi qua chợ đen.
“ Tôi chưa từng đến đó, nhìn dáng vẻ của cô tôi tưởng cô mới là khách quen ấy chứ, sợ sau này không mua được đồ nữa đâu. Ngoài ra, anh ấy là cảnh sát, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh ấy, cũng giống như bắt người xấu bảo vệ người dân, anh ấy chỉ đang thực hiện quy định của cấp trên. Nếu như cô muốn chất vấn anh ấy, vậy là cô đang muốn chất vấn với quyết sách của cấp trên sao?” Mặc dù cô cũng đã từng cãi nhau với Cố Hướng Đông về vấn đề này, nhưng Cố Hướng Đông là một cảnh sát, đây là nhiệm vụ của anh ấy, anh ấy không làm gì sai, vì vậy cô không cho phép người khác vu khống Cố Hướng Đông.
“Sở Y Nhất, cô bớt chụp mũ tôi đi. Tôi chất vấn quyết sách của cấp trên hồi nào, nói chuyện phải có chứng cứ.” Cái mũ này cô không gánh nổi đâu, Trần Nhị Ni hậm hực nghĩ.
“Phải vậy không, vừa rồi là ai đang châm biếm bảo rằng không biết sau này đi đâu mua đồ nữa đây!”
“Cô nghe lầm rồi.” Trần Nhị Ni hất tay bỏ đi, có ý muốn trốn tránh.