Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 317

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hóa ra là đang nói chuyện qua điện thoại!

Nhưng người gọi điện thoại với cô ta là ai. Theo như ý mà cô ta nói, người này còn biết cô và Cố Hướng Đông, hơn nữa điệu bộ trông rất hiểu rõ. Chuyện lần này là chủ ý của người trong điện thoại đó đề ra sao? Vậy là cô ta có quân sư chỉ điểm!

Sở Y Nhất suy nghĩ hồi lâu nhưng không tài nào nghĩ ra được, người mà Trần Nhị Nị đang gọi điện thoại là ai?

“Sao vậy? Có tâm sự gì à?” Cố Hướng Đông ngồi trong xe đợi, mãi mới thấy cô vợ nhỏ đến. Kết quả, cô vừa ngồi trên xe thì cau mày, chẳng nói lời nào.

“Em vừa quay lại đó, Trần Nhị Ni đã tỉnh dậy.”

“Tỉnh thì tỉnh thôi.” Chuyện này thì có gì phải bận tâm, lẽ nào cảm thấy cô ta tỉnh dậy hơi sớm?

“Vấn đề là em đã đứng ở trước cửa và nghe thấy cô ta nói chuyện điện thoại với một người khác.”

“Sau đó thì sao?”

“Nghe giọng nói của cô ta, em cảm thấy chuyện hôm nay không phải là nhất thời cao hứng, mà là đã được lên kế hoạch từ lâu. Chính người gọi điện thoại cho Trần Nhị Ni đưa ra ý tưởng này, nhưng người này là ai? Em cảm nhận rõ người này quen biết em và anh, có phải người đó có nút thắt gì với em hoặc anh hay không? Bằng không, sao có thể nghĩ ra cách này để hãm hại anh?” Sở Y Nhất kể hết những gì cô nghe được và những gì cô suy nghĩ cho Cố Hướng Đông nghe.

Sau khi nghe những lời cô vợ nhỏ nói, Cố Hướng Đông cũng nhíu mày suy nghĩ theo thói quen, có ân oán gì sao? Liệu có khi nào là Cao Đại Sơn? Lần trước anh ta báo cáo anh nhưng không thành, bây giờ có phải đã thay đổi cách khác? Nhưng làm sao anh ta biết được Trần Nhị Ni này?

“Vậy thì phải xem dạo này Trần Nhị Ni tiếp xúc với những ai?”

“Ừ, sau này em sẽ lưu ý, để ý những người bên cạnh cô ta, có ai mà chúng ta quen biết hay không.” Sở Y Nhất gật đầu, cảm thấy hiện tại cụng chỉ có thể như vậy thôi. Bọn họ không thể nào trói Trần Nhị Ni lại, nghiêm hình bức cung cô ta được. Hơn nữa, cũng không nên đánh cỏ động rắn, cô rất muốn xem thử quân sư đứng sau chuyện này rốt cuộc là ai?

“Chuyện đó…” Tiểu Vương đang ngồi phía trước lái xe, đột nhiên lên tiếng.

Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất cùng nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương thấy hai người bọn họ đang nhìn mình chằm chằm trong kính chiếu hậu, anh hơi mất tự nhiên.

“Cậu mau nói đi, tôi sốt ruột c.h.ế.t mất.” Sở Y Nhất không chịu nổi sự im lặng của Tiểu Vương.

“Văn Phượng ấy, hôm nay cậu ta đến oán trách với tôi, bảo rằng Trần Nhị Ni… chắc là người mà chị dâu nhắc tới. Trần Nhị Ni đã gặp Tiểu Lý và khiêu khích với em ấy, nói cô ta đã tìm được một đối tượng cũng là người có chức trong Cục Cảnh Sát, bảo với em ấy nếu muốn tìm người thì hãy tìm người làm quan chức, điều này khiến Tiểu Lý rất tức giận. Vậy… không biết đó có phải là người mà cô ta quen biết trong Cục Cảnh sát của chúng ta không? Bằng không, làm sao có thể quen biết cả cục trưởng với chị dâu được …”

Tiểu Vương vẫn chưa nói xong, Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất đã liếc nhìn nhau.

“Cao Đại Sơn!”

“Cao Đại Sơn!”

Hai người đồng thanh nói tên của Cao Đại Sơn. Tiểu Vương liền rụt cổ lại, ôi trời, mình đã nói cái gì thế này, lúc này chỉ muốn giả câm giả điếc cho xong.

“Tuy nhiên Cao Đại Sơn là người đã có gia đình, Trần Nhị Ni cũng sẽ không đi quá giới hạn như vậy!”

“Những cũng chỉ có thể là anh ta mà thôi.”

“Tại sao? Chỉ vì anh làm Cục trưởng Cục Cảnh sát này?” Sở Y Nhất không biết nhiều về công việc của hai người bọn họ. Mới đầu chỉ có chị Thúy Lan nói với cô những điều như thế, bảo rằng vốn dĩ Cao Đại Sơn là một ứng cử viên nổi tiếng cho vị trí cục trưởng, nhưng được nửa đường thì Cố Hướng Đông xuất hiện. Cứ tưởng với một khoảng thời gian dài như thế này, Cao Đại Sơn đã điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình rồi.

“Lần trước anh đi vào thành phố, em còn nhớ không?”

“Nhớ chứ, chẳng phải lần trước trong lúc xin nghỉ phép ở nhà, anh đã bị gọi đi sao, lẽ nào có liên quan đến anh ta?”

“Cục Cảnh sát thành phố đã nhận được thư trình báo và báo cáo y tế của anh...”

Trong long Tiểu Vương cảm thấy hơi chột dạ, lúc trước nhìn thấy Phó Cục trưởng Cao đi ra từ phòng cục trưởng, lẽ nào?

“Trên lá thư báo cáo nói thể lực của anh không phù hợp để ngồi vào vị trí cục trưởng, anh giấu giếm bệnh tình của mình như thế này là vô trách nhiệm với toàn bộ người dân trong huyện!”

“Nếu như anh xuống chức, người có lợi lớn nhất chính là anh ta?”

Cố Hướng Đông gật đầu.

“Em không nghĩ vậy. Ngay cả khi không có anh, có khả năng vẫn có người khác phù hợp hơn. Em tin rằng ứng viên cho vị trí này đã được các cấp lãnh đạo cân nhắc rất kỹ, có thể anh ta không đạt được yêu cầu này.”

“Bản thân anh ta thì không nghĩ như vậy, rất nhiều lúc, con người chỉ biết tìm vấn đề trên người khác mà thôi.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 317