“Có phải thật hay không thì con có thể quay về hỏi vợ của con, hỏi con trai của con. Cố Kiến Quốc, lời mẹ cũng đã nói hết rồi, con xem rốt cuộc có thể giải quyết được hay không. Nếu như con không thể giải quyết, vậy thì chúng mau chóng ra ở riêng hết đi, mẹ cũng không muốn sống chúng với hai đứa nữa, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.” Mẹ cả Tôn nói xong lại nằm xuống.
Đây là lần đầu tiên bố Cố nhìn thấy vợ mình tức giận như vậy, ông thầm nghĩ chắc cũng đã xảy ra chuyện gì đó, “Con còn đứng ở đây làm cái gì, không mau về đi!”
Cố Kiến Quốc qua đây là để lấy đồ ăn, không ngờ lại biết được chuyện này, lập tức cảm thấy rất xấu hổ. Sau khi nói với bố Cố một tiếng, anh nhanh chóng đi ra ngoài.
Cố Tiểu Xuyên vươn cổ đợi Cố Kiến Quốc quay lại, nhìn thấy anh tay không đi về, trong lòng thằng bé đột nhiên cảm thấy rất thất vọng, “Bà nội thật keo kiệt, chỉ biết thiên vị, có đồ ngon cũng không cho con ăn.”
Trong lòng của Cố Kiến Quốc càng thêm mệt mỏi, “Tiểu Xuyên, sao con lại nói bà nội như vậy chứ, bà là bậc trên của con mà, con không thể nói như vậy được!”
“Con muốn nói là, bên chỗ bà nội có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng bà nội rất thiên vị, toàn cho Tiểu Trụ với Tiểu Bảo, không cho con ăn gì cả. Bà nội không cho con ăn thì con có thể nói bà nội.” Cố Tiểu Xuyên nói một cách hùng hồn.
Cố Kiến Quốc nhìn Trần Chiêu Đệ, anh đột nhiên hiểu tại sao mẹ anh lại tức giận như vậy.
“Anh nhìn em như vậy là có ý gì, con trai chúng ta không nói sai, em cũng không nói sai. Mẹ anh chẳng phải chính là kiểu người như vậy sao, thiên vị c.h.ế.t đi được.” Trần Chiêu Đệ liếc nhìn Cố Kiến Quốc, nói với giọng thờ ơ.
Cố Kiến Quốc cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, “Ngày mai chúng ta thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài.” Nói xong mệt mỏi nằm xuống ngủ.
“Ý gì đây, ra ở riêng? Tại sao phải ra ở riêng, em không muốn ra ở riêng.” Nhìn thấy bộ dạng của Cố Kiến Quốc, Trần Chiêu Đệ cuối cùng cũng hoảng sợ.
Chỉ là cho dù cô ấy có nói gì, Cố Kiến Quốc cũng không nói lời nào, Trần Chiêu Đệ cảm thấy giờ phút này bản thân mình vô cùng thất vọng.
“Vợ, em nghỉ ngơi một lát đi, những thứ này để anh làm là được.” Sở Y Nhất đang dọn đồ ăn thừa thì Cố Hướng Đông đi tới, kéo cô sang một bên ngồi chơi với Tiểu Bảo, anh nhanh tay nhanh chân thu dọn hết mọi thứ.
“Nhớ chà thật kỹ, chà thật sạch một chút.” Sở Y Nhất mỉm cười chỉ huy, đúng lúc bản thân cô cũng không muốn thu dọn những thứ đồ dính dầu mỡ này.
“Anh biết rồi.” Cố Hướng Đông quả quyết.
Không mất nhiều thời gian để rửa sạch sẽ, anh sẵn tiện mang một chậu nước ấm bước vào, “Tiểu Bảo, lại đây, bố tắm cho con.” Cố Hướng Đông đặt chậu nước xuống và gọi Tiểu Bảo.
“Không, con muốn mẹ tắm cho con.” Tiểu Bảo chống cự.
“Mẹ con hôm nay rất là mệt, chúng ta để mẹ con nghỉ ngơi được không.”
“Vậy được, lát nữa bố cũng tắm giúp mẹ nhé.”
“Phụt.” Đứa trẻ này thật là.
“Được, lát nữa bố sẽ tắm giúp cho mẹ của con, tắm thật sạch sẽ, có được không?” Cố Hướng Đông xoa đầu Tiểu Bảo, nói với giọng hợp tác.
“Vâng.”
Sở Y Nhất đang nghĩ, có phải cô hơi ác quá không, tắm sạch rồi lại ăn sạch?
“Vợ à, anh đun nước cho em rồi đấy, em bận rộn cả một ngày rồi, mau đi tắm rồi ngủ thôi.” Cố Hướng Đông đặt chậu nước vào trong, gọi người vợ nhỏ đang đùa giỡn với Tiểu Bảo.
“Anh tắm chưa?” Sở Y Nhất bước tới.
“Anh vẫn chưa tắm, đợi em tắm xong rồi anh tắm.”
“Tắm chung đi, bằng không phải thay nước thêm lần nữa, em không chê anh đâu.” Sở Y Nhất mỉm cười nhìn anh.
“Được thôi.” Cố Hướng Đông cũng không kiêu ngạo, anh cầm khăn tắm bước tới, hai người cùng nhau rửa mặt, sau đó thì Sở Y Nhất bỏ chân vào bên trong chậu nước.
Cố Hướng Đông ngồi xổm xuống, anh giữ đôi bàn chân trắng trẻo của vợ mình, bắt đầu rửa chân cho cô.
“Anh làm cái gì thế? Em tự tắm được mà.” Bị đôi bàn tay to lớn của Cố Hướng Đông nắm lấy đôi chân của mình, Sở Y Nhất cảm thấy có chút không thoải mái.
“Cái này thì có gì đâu, anh rửa chân cho vợ mình cũng không được sao!” Cố Hướng Đông không quan tâm, chân của vợ mình thật là đẹp.
Tình yêu trong mắt Sở Y Nhất dường như muốn nhảy ra ngoài cả rồi, nhìn phần đầu của anh đang đung đưa, cô xoa đầu của anh.
“Anh đã thích ứng với vị trí trong công việc mới chưa? Có mệt không? Ngày thường anh ăn có ngon không?”
“Cũng không có gì, anh có thể thích ứng được. Làm việc ấy mà, ở đâu chẳng như nhau, em yên tâm đi.” Trái tim của Cố Hướng Đông như ngừng lại, ai cũng nói anh ở cái tuổi này mà đã có thành tựu như bây giờ, thật là tuyệt vời. Nhưng bọn họ đều không biết bản thân anh đã bỏ ra bao nhiêu, cũng không hỏi anh có mệt hay không, có thích ứng được hay không. Cô vợ nhỏ quan tâm anh như vậy, anh cảm thấy bản thân mệt một chút, vất vả một chút mà có thể khiến cho cuộc sống của cô trở nên tốt đẹp hơn, cũng rất xứng đáng.