1.
Ngày hôm nay, là ngày các tông môn gửi thư báo tin trúng tuyển. Trên Thanh Vân Đài, từ sáng sớm đã chật ních phụ mẫu thí sinh.
Mọi người ai nấy đều lo lắng không yên, ngẩng đầu trông lên trời, thỉnh thoảng lại quay sang chuyện trò đôi câu.
“Tim ta đập thình thịch, sắp không thở nổi nữa rồi.”
“Phải đó, chỉ cần con cái được Tiên Môn thu nhận, dù là môn phái hạng bét, thì cũng một bước lên mây, từ nay về sau tiền đồ xán lạn. Chuyện này đặt vào ai mà chẳng căng thẳng cho được!”
“Vậy cũng chưa chắc đâu, phụ mẫu của Liễu Thiến Linh kia, trông bình thản chưa kìa?”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía Di nương và Dượng của ta với ánh mắt hâm mộ.
Biểu tỷ của ta, Liễu Thiến Linh, là một kỳ tài tu tiên nổi danh khắp chốn. Nàng có trí nhớ kinh người, những kiến thức căn bản khô khan khó thuộc kia, chỉ cần nghe qua là đã thông tỏ.
Tuy vẫn chưa kiểm tra linh căn, nhưng ai cũng cho rằng việc nàng được tông môn tu tiên thu nhận đã là chuyện chắc như đ/inh đ/óng cột.
Dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, Di nương đắc ý hất cằm:
“Chư vị quá lời rồi. Ta thấy trong số những người ở đây, người thản nhiên nhất phải là huynh và tỷ của ta mới đúng. Với cái thành tích của Thẩm Mạn nhà ấy, ta còn chẳng hiểu hai người phí bạc cho nó đi thi làm gì không biết!”
Liễu di nương chỉ tay về phía mẹ ta. Mẹ ta lo lắng véo chặt vạt váy vá chằng vá đụp, cười gượng gạo:
“Con bé muốn thi, nên cứ để nó thử xem sao.”
Mọi người cười phá lên.
Trái ngược với Liễu Thiến Linh, ta vì nhà nghèo nên chưa từng được đến trường lớp ngày nào.
Nhưng ta biết, kỳ thi tuyển của tông môn, kiến thức căn bản chỉ chiếm một phần nhỏ, quan trọng nhất vẫn là kiểm tra xem thí sinh có linh căn hay không.
Mỗi khi ở trong rừng, ta đều cảm thấy toàn thân thư thái, có thể cảm nhận được những đốm sáng màu xanh lục trên cây cỏ. Vì vậy, ta nghĩ rất có thể mình có linh căn hệ Mộc.
Ta bèn nài nỉ phụ thân và mẫu thân, nộp mười nén bạc để cho ta đi thi.
Nào ngờ, sau khi chuyện này lan ra trong họ hàng, lại gặp phải sự chế nhạo và chê cười của tất cả mọi người.
Phụ thân ta là thợ rèn, năm năm trước bị thương ở tay, không thể vung búa được nữa. Mẫu thân ta phải nhận đồ thêu thùa về làm để trang trải cuộc sống, gia cảnh vô cùng túng quẫn.
Ai cũng cười nhạo nhà ta, đã nghèo đến thế rồi mà còn không quên mơ mộng hão huyền.
Liễu di nương thậm chí còn dẫn cả biểu tỷ ta đến tận nhà mắng mẫu thân ta, bắt bà phải hủy ghi danh cho ta.
Liễu Thiến Linh vung vẩy chiếc khăn tay, tức đến đỏ cả viền mắt:
“Thẩm Mạn, mày đúng là đồ bắt chước!”
“Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng học theo tao. Về nhà ngoại chúc Tết, tao mặc áo đỏ, mày cũng phải mặc áo đỏ. Tao chải tóc kiểu gì, mày cũng học theo kiểu đó!”
“Bây giờ, chẳng lẽ mày cũng thích tu tiên hả?”
“Tiên nhân cao quý nhường nào, là loại ngh/èo h/èn như mày có thể mơ tưởng tới sao? Tao không muốn thi chung với mày đâu. Di nương ơi, hai người mau hủy ghi danh cho Thẩm Mạn ngay đi.”
Mẫu thân ta bối rối đan các ngón tay vào nhau:
“Bạc đã nộp rồi, làm sao mà hủy được?”
Liễu di nương hừ lạnh một tiếng, ném hai nén bạc xuống đất:
“Tiền ta trả cho, tỷ đi mà rút tên nó về. Những nhà ở gần đây cho con đi thi vào tông môn tu tiên, nhà nào mà chẳng khá giả? Cái loại gia đình sa sút như nhà tỷ mà cũng xứng sao?”