6.
Tiên hạc vỗ cánh một cái, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nghếch mà nhìn Liễu di nương:
“Ăn nói xằng bậy! Thư báo có tên có họ, lại còn có khí tức phong ấn của người này, làm sao có thể nhầm lẫn được? Ngươi tưởng tông môn hạng nhất của chúng ta là cái xưởng nhỏ sao?”
Tiên hạc của tông môn hạng nhất đều là thần thú có phẩm cấp, nghe nói tu luyện thêm vài trăm năm nữa là có thể hóa thành hình người, còn lợi hại hơn cả đệ tử Trúc Cơ bình thường. editor: bemeobosua. Chẳng ai dám làm trái lời thần thú như vậy, Liễu di nương bị nó q/uát mắ/ng, chỉ biết đỏ mặt, rụt rè sợ sệt, không dám nói thêm lời nào.
Tiên hạc vỗ cánh:
“Huyện lệnh Tùng Dương ở đâu?”
Dưới Thanh Vân Đài, một lão già mặc quan phục kéo vạt áo quỳ xuống:
“Hạ quan có mặt.”
“Theo lệ thường, miễn thuế năm năm cho Tùng Dương trấn của ngươi, thưởng ba viên Duyên Thọ Đan, mỗi viên có thể tăng thêm mười năm thọ mệnh, trông nom cẩn thận người nhà Thẩm Mạn.”
“Hạ quan tuân lệnh!”
Huyện lệnh hai mắt sáng rực, k/ích động đến run rẩy cả người.
Duyên Thọ Đan, miễn thuế! Đây chính là phong thái của tông môn hạng nhất! Trời ơi, Tùng Dương trấn chúng ta cuối cùng cũng có một người vào được tông môn hạng nhất, hai chữ “thăng quan” quả thực đã khắc lên trán rồi.
“Mau, mau khiêng hai chiếc kiệu đến, lát nữa bản quan sẽ đích thân đưa phụ mẫu Thẩm Mạn đến Tùng Hạc Lâu dự tiệc.”
Bách tính phía dưới cũng reo hò vui sướng, đám người lộn xộn, khắp nơi đều có kẻ hô vang tên ta.
Mẹ ta hai chân rã rời, tựa vào người cha ta:
“Tông môn hạng nhất, con gái ta được tông môn hạng nhất thu nhận rồi!”
Đúng lúc này, Liễu Thiến Linh ánh mắt s/ắc lẻm, đột nhiên nắm chặt tay, đi tới trước mặt tiên hạc quỳ xuống:
“Tiên nhân, ta muốn tố cáo!”
“Biểu muội Thẩm Mạn của ta, nàng ta dựa vào việc ngủ với đàn ông mới vào được tông môn.”
“Ngày thi, ta tận mắt thấy nàng ta quần áo xốc xếch, một mình từ phòng ngủ của khảo quan đi ra.”
7.
Thật là th/ần k/inh!
Liễu Thiến Linh này quả là khó hiểu.
Kỳ thi của tông môn chia làm hai buổi, buổi đầu là thi vấn, chủ yếu kiểm tra kiến thức cơ bản về tông môn tu tiên, còn ta thì nộp giấy trắng.
Buổi sau là nghiệm linh căn, thử hỏi ai mà chẳng vào phòng khảo quan một mình?
Chỉ là khi ta đang nghiệm, vừa đặt tay lên viên đá đo linh, bỗng đâu gió lớn nổi lên, cả người ta bị hất ngã xuống đất, tóc tai bù xù, khi ra ngoài tự nhiên có chút luộm thuộm.
Không ngờ Liễu Thiến Linh thấy vậy, lại vu khống cho ta như thế.
Các vị phụ huynh khác không rõ quy củ của kỳ thi, cứ tưởng chỉ có một mình ta vào phòng khảo quan, mọi người xôn xao bàn tán:
“Lại có chuyện này sao? Nhìn con bé này ng/ực nở e/o thon, ta đã sớm thấy nó chẳng phải người tốt lành gì!”
“Khảo quan tiên nhân cũng dùng chiêu này sao?”
“Haiz, tiên nhân cũng là đàn ông, sao lại không dùng? Biết sớm ngủ một giấc là vào được tông môn hạng nhất, ta cũng đi ngủ.”
“Câm miệng!” Tiên hạc nhấc một chân lên, lạnh lùng đ/ánh giá Liễu Thiến Linh vài lượt:
“Chuyện này ta sẽ báo lên Lăng Vân Đài, các vị tiên sư tự có chủ kiến.”
“Các ngươi hãy về từ biệt gia đình đi, chớ nên bàn tán lung tung chuyện này. Ngày mai, Lăng Vân Đài sẽ phái người đến đón.”
Vì chuyện ta được thu nhận còn nhiều nghi vấn, Huyện lệnh không dám tổ chức ăn mừng rình rang, tiệc tùng đành phải bỏ dở. Ta cùng cha mẹ về nhà, mẹ ta thần sắc lo lắng, bất an nắm tay ta:
“Mạn nhi, mẹ biết con không phải loại người đó, nhưng Liễu Thiến Linh nói bậy nói bạ như vậy, làm hỏng danh tiếng của con, tiên môn có còn nhận con nữa không?”
Cha ta hậ/n đến mức xông vào bếp, lôi ra một con d/ao th/ái rau:
“Nếu vì cái miệng thối của nó mà làm lỡ tiền đồ của con gái ta, ta sẽ liều mạng với nó!”
“Cha, mẹ, hai người yên tâm, đó là tông môn hạng nhất, tiên gia có đủ phương pháp giám định thật giả, sẽ không nghe lời một phía của Liễu Thiến Linh đâu.”