Sau Khi Bị Vu Oan, Ta Thành Thiên Tài Của Hợp Hoan Tông

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

9.

Theo quy tắc, tất cả thí sinh sẽ tập trung tại Lăng Vân Đài trước, ba ngày sau các tông môn sẽ phái người đến đón.

Biểu tỷ đi trước ta một bước, đã nhân cơ hội này rêu rao đủ thứ lời đồn.

Gia cảnh ta bần hàn, nay lại thi đậu tông môn hạng nhất, vốn dĩ đã khiến nhiều kẻ không vui, những kẻ ghen ghét đỏ mắt bèn nhân cơ hội mà thêm mắm dặm muối.

Ta tận mắt thấy một nam tử trẻ tuổi chẳng quen biết, chắp tay sau lưng, cười khẩy một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đầy hàm ý:

“Thẩm Mạn ở Tùng Dương trấn kế bên ấy à, chậc…”

Hứa Triều Vân mặt đầy phấn khích:

“Tạ Trạch Sinh, nghe cái tiếng chậc của ngươi, mối q/uan hệ của hai người không tầm thường à nha, chẳng lẽ còn có chuyện gì bên trong?”

Mọi người hứng thú vểnh tai lên nghe. Tạ Trạch Sinh nhếch mép, nhún vai nói: 

“Chỉ gặp qua một lần thôi, khi ấy nàng ta van xin ta tối đến đình Thập Lý gặp nhau. Nói là chỉ cần ta chịu đưa sổ tay công phu cho nàng xem, sẽ hầu hạ ta một đêm.”

“Loại hàng này, tự dâng đến tận cửa, tiểu gia đây còn chẳng thèm! Không ngờ, nàng ta lại dùng thủ đoạn, lấy được thư báo trúng tuyển của tông môn hạng nhất, tiên môn cứ thế này, sớm muộn gì cũng hỏng thôi.”

Mọi người xôn xao cảm thán:

“ Đúng là, loại người như vậy mà thi được hạng nhất, ai tin chứ?”

“Cái kẻ ngốc này, nàng ta tưởng ngủ với khảo quan là mọi chuyện sẽ êm xuôi sao?”

“Đám con nhà thường dân này, tin tức bị bưng bít, đương nhiên chẳng hiểu quy củ của tiên môn. Thư báo trúng tuyển chỉ là một phần, sau đó còn có buổi phỏng vấn công khai với mười vị tiên sư nữa! Vượt qua buổi phỏng vấn, mới xem là thật sự được thu nhận.”

10.

Lòng ta ngổn ngang trăm mối, đột nhiên dâng lên chút sợ hãi.

Ôi chao, còn có buổi phỏng vấn nữa sao, mọi người đều đang bàn tán về chuyện của ta, liệu các vị tiên sư kia có tin lời đồn mà gây khó dễ cho ta trong buổi phỏng vấn không?

Ta đang đứng thẫn thờ, Hứa Triều Vân chẳng biết bị ai chen lấn mà lao về phía trước, ta vội vàng túm lấy cánh tay nàng, đỡ nàng đứng vững:

“Cẩn thận.”

Hứa Triều Vân cười biết ơn, thân quen khoác chặt lấy tay ta:

“Đa tạ ngươi nhé, ta thật sự rất mong chờ buổi phỏng vấn lát nữa.”

“À này, ngươi cùng phủ với Thẩm Mạn, chắc chắn cũng nghe qua nhiều chuyện về nàng ta rồi chứ? Có thể kể chi tiết cho ta nghe được không?”

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Hứa Triều Vân, ta khó xử nhếch khóe miệng:

“Toàn là lời đồn thôi.”

“Hì hì, lời đồn sao chỉ đồn về nàng ta mà không đồn về người khác? Ngươi ngây thơ quá rồi!”

“Mà này, nãy giờ mọi người nói chuyện nhiều như vậy, mà ngươi lại chẳng nói xấu Thẩm Mạn một câu nào, ngươi đúng là người tử tế, ta thích kết bạn với người như vậy, ngươi tên gì?”

“Ta tên là…”

“Thẩm Mạn!”

Từ đằng xa vọng lại một tiếng quát giận dữ, biểu tỷ kéo vạt váy, hùng hổ lao về phía ta.

“Hay cho ngươi, vẫn còn mặt mũi đến đây à?!”

“Ngươi đã nghe thấy hết rồi chứ, lát nữa có phỏng vấn đấy, chẳng lẽ ngươi lại định c/ởi quần áo nữa? Mười vị tiên sư kia, có đến một nửa là tiên tử đấy!”

“Đến lúc đó, thành tích giả dối của ngươi bị vạch trần, thật là làm mất hết thể diện của Tùng Dương trấn chúng ta!”

Hứa Triều Vân mở to mắt, hít vào một hơi lạnh, vô thức buông tay ta ra:

“Ngươi… ngươi chính là Thẩm Mạn?”

“Ngươi ăn mặc, ngươi trông không giống lắm.”

Biểu tỷ đảo mắt:

“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, ngươi hiểu gì chứ? Ngươi đừng thấy nàng ta mặc quần áo cũ, nhìn xem đường cong eo bị s/iết ch/ặt cỡ nào? Ng/ực được nhét căng ra sao? Đây toàn là tâm cơ và tiểu tiết, ngươi không biết đâu.”

Đám đông xôn xao, lấy ta làm trung tâm, tản ra thành một vòng tròn, tất cả mọi người đều chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

Những ánh mắt đầy ác ý từ e/o, n/gực, mặt ta lướt qua, ta xấu hổ nắm chặt tay, cảm giác như mình bị lộ/t trần.

Biểu tỷ rất đắc ý:

“Thẩm Mạn, những chuyện xấu xa ngươi làm, mọi người đều biết hết rồi, nếu ngươi còn biết điều thì tự cút về đi.”

Ta không thể nghe thêm nữa, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn thẳng vào biểu tỷ:

“Ta làm chuyện xấu gì chứ?”

Biểu tỷ: “Hì hì, dám làm mà không dám nhận sao?”

“Ngươi dám nói, ngươi không ăn mặc xốc xếch từ phòng trắc nghiệm linh căn đi ra sao?”

“Lúc đó trong phòng, có phải chỉ có hai người ngươi và khảo quan không?”

Sau Khi Bị Vu Oan, Ta Thành Thiên Tài Của Hợp Hoan Tông

Chương 6