Sau khi hủy hôn, Bệ hạ đắm say ta!

Chương 110: Dịch bệnh ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Chúng ta ở Nghiệp Thành, đa số đều uống nước giếng, chắc không có vấn đề gì chứ?" Tĩnh Vương nói.

Điều này Trương Tích Niên thì không biết rồi. Nước giếng đa phần là nước ngầm, nhưng cả thành Lục Thành đều bị ngập lụt, những cái giếng ở đó chắc chắn cũng bị nước sông tràn vào.

Nghiệp Thành nằm gần Lục Thành, ai biết được nước giếng bên này có bị ô nhiễm hay không.

"Trước tiên cứ để đại phu đi xem thử đi. Nếu những nạn dân kia không thực sự bị tiêu chảy, Vương gia vẫn phải chú ý đến vấn đề nước uống.

Những chuyện khác không nói, ít nhất cũng phải đun sôi nước giếng rồi mới uống." Trương Tích Niên nói.

Kỳ thực nàng biết làm thiết bị lọc nước đơn giản, chỉ là không biết nếu lấy ra, liệu có gây ra sự nghi ngờ của Tĩnh Vương hay không.

Thấy Tĩnh Vương cảnh giác Y Linh Huyên như vậy, Trương Tích Niên rất sợ sẽ có kết cục giống nàng ấy. Nàng bị ghẻ lạnh thì không sao, chỉ sợ liên lụy đến Trường An và hai người kia.

Tĩnh Vương gật đầu: "Vậy thì cứ đợi họ xem xét những nạn dân kia xong rồi tính."

Nói xong, Tĩnh Vương trực tiếp vào nội thất, Trương Tích Niên giúp hắn cởi ngoại sam, Tĩnh Vương thậm chí còn chưa tắm, trực tiếp nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi, có thể thấy là đã rất mệt mỏi.

Trương Tích Niên không quấy rầy hắn, nhẹ nhàng rón rén lui ra ngoài.

Khoảng chừng một canh giờ sau, Vương Phúc An hối hả chạy tới, vừa nhìn thấy bộ dạng hắn, Trương Tích Niên gần như đã biết kết quả rồi.

"Vương gia vẫn đang ngủ, Vương công công, có phải là dịch bệnh không?" Trương Tích Niên hỏi.

Vương Phúc An gật đầu: "Phải, các đại phu trong thành đã xác định, đúng là dịch bệnh không sai."

Trương Tích Niên đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Các đại phu đã tiếp xúc với nạn dân ở cửa thành, đừng cho họ ra ngoài nữa. Toàn bộ khu vực cửa thành hãy bao vây lại, trọng binh canh gác, không cho phép ra vào.

Đồng thời hỏi thái y tùy hành của chúng ta, xem họ có biện pháp nào phòng ngừa dịch bệnh không, bảo họ kê đơn thuốc, cho bá tánh trong thành uống.

Đồng thời cũng tra xem có người nào khác mắc dịch bệnh không, nếu có, lập tức đưa đến phía cửa thành. Phải khống chế những người mắc dịch bệnh lại, không thể để họ tiếp tục lây lan nữa."

Vương Phúc An như tìm thấy chủ tâm cốt, ứng một tiếng vâng, rồi quay đầu chạy ra ngoài.

Trương Tích Niên lúc này mới vào nội thất, gọi Tĩnh Vương dậy, kể lại chuyện vừa rồi cho hắn nghe.

Tĩnh Vương xoa xoa mi tâm nói: "Nàng làm rất tốt, bổn vương sẽ viết một bản tấu chương, lập tức cho người gửi về Kinh thành.

Nếu thực sự là dịch bệnh, nơi đây chắc chắn cần rất nhiều dược liệu, phải để phụ hoàng chi viện một chút."

Không hiểu sao, Trương Tích Niên nghe Tĩnh Vương nói những lời này, trong lòng luôn cảm thấy không đáng tin, bản tấu chương này có lẽ không đến được trước mặt Hoàng thượng.

Trương Tích Niên do dự một lát vẫn nói ra: "Vương gia, người có chắc chắn có thể nhanh chóng gửi bản tấu chương này đến trước mặt Hoàng thượng không?"

Tĩnh Vương nheo mắt lại, lời nói của Trương Tích Niên quả thật đã nhắc nhở hắn, hắn quả thực không có cái chắc chắn tuyệt đối đó.

Trương Tích Niên thấy Tĩnh Vương không nói lời nào, trong lòng cũng gần như hiểu rõ, nàng trầm tư một lát rồi nói: "Lục Thành cách Vũ Châu khá gần, Vương gia sao không chuẩn bị hai phương án?

Một mặt gửi mật tín cho Hoàng thượng, một mặt phái người đến Vũ Châu bên kia mua dược liệu. Vũ Châu là cố hương của Dược Vương Tôn Tư Mạc, dược liệu chắc chắn không thiếu."

Tĩnh Vương ngạc nhiên nhìn Trương Tích Niên. Từ khi Trương Tích Niên vào Vương phủ đến nay, Trương Tích Niên trước mặt hắn, chưa bao giờ đề cập chuyện tiền triều hay hậu viện.

Cho nên, Tĩnh Vương chỉ cho rằng Trương Tích Niên chỉ là một tiểu nữ nhân bình thường, nhút nhát, nhưng lần này, biểu hiện của Trương Tích Niên đã vượt xa dự liệu của hắn.

Bất kể là vừa rồi hạ lệnh cho người bao vây cửa thành, hay là ý kiến nàng đưa ra hiện giờ, đều có thể cho thấy Trương Tích Niên là một nữ tử vô cùng thông minh.

Tĩnh Vương mắt sáng rỡ, nhìn Trương Tích Niên nói: "Được, cứ làm theo lời nàng. Lục Thành cách Vũ Châu rất gần, hai ngày là có thể đi về một chuyến, dược liệu chắc chắn có thể nhanh chóng được đưa vào."

Trương Tích Niên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tĩnh Vương đối với sự thay đổi của nàng có khả năng tiếp nhận khá mạnh, vậy thì nàng yên tâm rồi.

" Nhưng còn một chuyện nữa, Vương gia. Nếu đã xác định trong thành bùng phát dịch bệnh, vậy thì chắc chắn có liên quan đến nước ăn và nước dùng.

Vấn đề nước vẫn phải giải quyết, nếu không giải quyết thì dịch bệnh e rằng không thể chữa tận gốc." Trương Tích Niên nói với Tĩnh Vương.

Vấn đề t.h.i t.h.ể dễ giải quyết, tìm một nơi xa xa hỏa táng là được, quan trọng nhất vẫn là vấn đề nước ăn và nước dùng.

Nguồn virus trong nước quá nhiều, một khi vấn đề nước không được giải quyết, thì dịch bệnh sẽ không biến mất.

Tĩnh Vương dường như nghĩ ra điều gì đó, nói: "Vấn đề nước bổn vương có cách, lát nữa ta sẽ cho người đi xử lý."

Chỉ là hiện giờ trong thành thực sự quá nguy hiểm, chi bằng bổn vương đưa nàng đi khỏi đây, cách xa một chút, ắt sẽ an toàn hơn.”

Sự quan tâm trong mắt Tĩnh Vương không giống giả dối, Trương Tích Niên còn hơi cảm động, nhưng lúc này chính là lúc nàng bày tỏ lòng trung thành.

“Vương gia ở đây còn chưa rời đi, thiếp thân làm sao có thể rời đi được? Vương gia, thiếp thân không đi, thiếp thân muốn ở lại đây cùng Vương gia chia sẻ hoạn nạn.

Đợi khi dược liệu từ Vũ Châu tới, thiếp thân có thể giúp mọi người cùng sắc thuốc, thiếp thân cũng muốn làm gì đó vì bá tánh trong thành.”

Trương Tích Niên ôn nhu mà kiên định nhìn thẳng vào ánh mắt của Tĩnh Vương, ánh mắt của Tĩnh Vương lại càng trở nên dịu dàng. Y vươn tay nắm lấy tay của Trương Tích Niên: “Niên nhi.”

Tĩnh Vương nhanh chóng chỉnh trang y phục, ra ngoài chủ trì công việc. Một đội xe ngựa mang theo không ít bạc trắng lặng lẽ đi về Vũ Châu, không hề gây sự chú ý của bất kỳ ai.

Đồng thời, Tĩnh Vương còn thả ba đội người đi về kinh thành để đưa tấu chương, một lộ đi công khai, hai lộ đi bí mật.

Trương Tích Niên cũng không ở hậu viện rảnh rỗi, mà đi gặp Thái y, hỏi Thái y có phương pháp nào để phòng ngừa ôn dịch không.

Phương pháp của Thái y chính là dùng tùng hương và ngải cứu đốt lên, dùng khói hun để phòng ngừa ôn dịch.

Trương Tích Niên dùng cái cớ trước đó, nói rằng rượu trắng và giấm cũng có thể dùng để phòng ngừa. Các Thái y thảo luận một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tin vào phương pháp của Trương Tích Niên.

Đây cũng là việc bất đắc dĩ, Nghiệp Thành vốn đã thiếu dược liệu, tùng hương và ngải cứu lại càng không có nhiều, dùng một chút là ít đi một chút.

Nhưng công việc phòng ngừa lại không thể không làm, chỉ có thể dùng phương pháp của Trương Tích Niên. Trong Nghiệp Thành, có mấy tửu trang, sản xuất rượu và giấm không ít.

Đợi Trương Tích Niên từ chỗ Thái y trở về, liền thấy trong viện đặt mấy cái thùng gỗ lớn, trong thùng đầy những tảng đá lớn, còn được đổ đầy nước giếng.

Phía dưới cùng của thùng gỗ lớn có một lỗ thoát, lúc này nước sạch đang không ngừng nhỏ giọt từ đó.

Trương Tích Niên nhìn qua một cái, liền kinh ngạc nhìn Tĩnh Vương, đây chẳng phải là thiết bị lọc nước đơn giản sao, tại sao Tĩnh Vương cũng biết?

Nhưng nghĩ lại, chắc chắn là Y Linh Huyên đã nói cho Tĩnh Vương biết, Trương Tích Niên thở phào nhẹ nhõm, nàng không cần rối rắm nữa, thân phận người xuyên không rốt cuộc cũng đã tiếp tục giấu được.

“Phương pháp này lọc ra nước, chắc chắn an toàn có thể uống được. Bổn vương đã hạ lệnh, đặt những thùng gỗ như vậy ở khắp các ngóc ngách trong toàn thành.

Vấn đề nước uống như vậy có thể giải quyết, tiếp theo chỉ cần đợi dược liệu từ Vũ Châu tới, ôn dịch liền có thể được hóa giải.” Tĩnh Vương nói.

Sau khi hủy hôn, Bệ hạ đắm say ta!

Chương 110: Dịch bệnh ---