Cả phủ đệ hoàn toàn chìm trong bóng tối mịt mùng, ngay cả nguyệt quang ngoài kia cũng bị mây đen che kín hoàn toàn.
Lão Lưu giật mình thon thót hỏi: "Kẻ nào dám cả gan tắt đèn?"
Quản gia dẫu sợ hãi nhưng vẫn vội vàng sờ soạng vách tường, định bật đèn lên... song công tắc đèn vốn vẫn đang bật.
Lưu Anh thì nổi da gà khắp người, cảm thấy rét buốt như có kẻ cận kề, toàn thân y cứng đờ, chẳng dám vọng động nửa lời.
Trong bóng tối mịt mù, Tiểu Trương mắt trợn tròn, hắn chưa từng chứng kiến yêu ma, vô cùng muốn tận mắt chứng kiến ma nữ bộ dạng ra sao. Yến Tu Văn chỉ an tọa bất động, không hề có phản ứng.
Chỉ có Yến Thanh là chậm rãi lấy chiếc đèn lồng nhỏ mang theo từ túi vải ra thắp sáng, đại sảnh lập tức sáng lên đôi chút.
Một tiếng thét thất thanh đột ngột vang lên, chói tai đến nhức óc:
"A... a... a... á á á!"
Lưu Anh nhìn thấy ma nữ không đầu vận bạch y nhuốm huyết, kẻ mà đám gia nhân vẫn thường kể, đang đứng ngay bên cạnh mình. Cái cổ không đầu m.á.u me đầm đìa, huyết tươi tựa hồ sắp nhỏ giọt xuống người y. Lưu Anh mắt trợn tròn rồi ngất lịm.
Lão Lưu nhìn ma nữ, sắc mặt tái nhợt. Bề ngoài tuy có vẻ bình tĩnh nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đầu ngón tay lão run rẩy không ngừng, hiển nhiên là sợ hãi đến mức chẳng động đậy nổi.
Ngược lại, vị quản gia lại có vẻ can đảm hơn đôi chút.
Tiểu Trương kinh ngạc thốt lên, chợt nhận ra bóng ma kia trông chẳng khác nào một cỗ tử thi biết đi, chỉ khác là tử thi không thể cử động, còn ma nữ lại có thể nhúc nhích. Song, cái đầu của nàng đâu mất rồi? Thân chẳng đầu, lẽ nào đi đứng lại không va vấp chăng?
Ánh mắt Yến Thanh chăm chú dõi theo oan hồn, tựa hồ chưa tường rõ ý đồ của đối phương.
Giọng quản gia cuống quýt thốt: "Tiểu sư phụ, xin người mau thu phục ma nữ này đi!" Vừa dứt lời, âm sát khí từ thân oan hồn không đầu tức thì bùng lên, gió lạnh gào thét phần phật, những ngón tay dưới ống tay áo dài với bộ móng dài tựa đoản kiếm đột ngột nhằm thẳng quản gia mà đánh tới!
Trong khoảnh khắc sinh tử, Yến Thanh rút ra một đạo phù vàng, khẽ lẩm nhẩm chú ngữ rồi ném về phía oan hồn.
Đạo phù dính chặt vào lưng oan hồn, khống chế khiến nàng ta không thể nhúc nhích. Quản gia lúc này mới thoát khỏi hiểm nguy, cuống quýt bò lê bò càng, vội nép sau lưng nhóm Yến Thanh.
Vẻ bình tĩnh ban đầu đã tan biến sạch.
Oan hồn không ngừng giãy giụa, oán khí trên người cuồn cuộn ngút trời. Những kẻ trong chính sảnh chỉ cảm thấy toàn thân bức bối khôn nguôi, đầu óc như bị sức nặng ngàn cân đè nén, chực muốn bùng nổ.
Dù chẳng hề có âm thanh nào vọng lại, song Yến Thanh lại cảm nhận rõ ràng oan hồn đang gào thét thảm thiết, lời khẩn cầu lẫn van vỉ cứ thế vọng vào tâm trí nàng.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã tường tận hết thảy sự tình.
Giọng Yến Thanh lạnh lùng trầm xuống, chất vấn oan hồn: "Ngươi muốn ta ra tay giúp đỡ ngươi sao?”
Bóng ma sững sờ, tức thì ngừng giãy giụa, " nhìn" thẳng về phía Yến Thanh.
Tiểu Trương lập tức kinh ngạc thốt: "Yến cô nương, người hiểu lời nó nói ư?" Yến Thanh khẽ lắc đầu: "Không hẳn, chỉ là có thể cảm nhận được cảm xúc cùng khát vọng của nó."
Lá bùa vàng dính m.á.u của nàng, một khi đã dán lên người oan hồn, dù nó chẳng cất lời, nàng vẫn tường tận mọi nỗi niềm thầm kín.
Ông Lưu đứng cạnh, thấy oan hồn đã bị khống chế, chẳng còn lay động được nữa, mới giật mình hoàn hồn. Lòng lão cũng to gan hơn, cảm thấy bóng ma này đã chẳng còn uy h.i.ế.p được mình, lão liền mất đi sự khách khí: "Ngươi mau đuổi cái thứ dơ bẩn này ra khỏi gia trạch của ta! Đúng là một lũ sao chổi!"
Tiểu Trương đứng cạnh nghe thấy, thầm bật cười. Lão Lưu này ban nãy sợ đến nỗi chẳng dám hít thở mạnh, giờ lại bày vẻ ta đây, thật nực cười.
Trong lòng Tiểu Trương chợt nghĩ, so sánh lão Lưu này với loài chó có lẽ cũng chẳng quá đáng.
Nghĩ đến việc lão Lưu lại là bằng hữu của Vương cục trưởng, chàng liền chẳng dám thốt ra vế sau.
Yến Thanh trầm giọng nói: "Nó không phải không muốn rời đi, mà là bất khả rời đi."
Dứt lời, nàng tiến về phía oan hồn: "Ta có thể giúp ngươi, song ngươi không được làm hại kẻ khác nữa. Sau khi mọi việc xong xuôi, ngươi phải đi đầu thai chuyển thế, không được quấy nhiễu người cõi trần."