Bàn tay y chìa ra, vô cùng nhiệt tình.
Nghĩ đến việc Đỗ Hằng Thanh còn đang ôm Viên Viên trong lòng, Yến Thanh liền đưa tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay y: "Yến Thanh."
Khóe môi Đỗ Hằng Thanh tức khắc cong lên thành ý cười: "Quả là trùng hợp khéo, quý danh của hai ta đều có chữ Thanh, thực là hữu duyên thiên lý."
Cách bắt chuyện ngắn gọn, súc tích này quả thực rõ ràng đến mức không còn gì để nói. Khóe miệng Trương công sai khẽ giật giật, thầm nghĩ thiếu niên thời nay đều thẳng thắn đến vậy sao?
Yến Thù đứng cạnh lập tức dâng lên cảnh giác! Nàng thầm nghĩ, nam tử này ắt hẳn có ý đồ bất chính. Ngược lại, Yến Thanh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên: "Cũng là lẽ thường tình, ở Vân Thành này, phàm là người mang chữ Thanh trong tên, ít nhất cũng phải đến ngàn người."
Đỗ Hằng Thanh thoáng ngẩn người, rồi chợt bật cười, để lộ hai chiếc răng khểnh nhỏ, khiến cả người trông thật trong sáng, rạng rỡ. Yến Thanh chợt nghĩ đến bốn chữ: Vẻ ngoài vô hại.
Đỗ Hằng Thanh hỏi: "Vì lẽ gì mà nàng biết ít nhất cũng phải đến ngàn người?"
Yến Thanh: "Ta đã suy tính qua. Phàm những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, ta thường gieo quẻ."
Nụ cười của Đỗ Hằng Thanh càng thêm tươi tắn, y nhìn nữ tử trước mặt đang thu dọn hành lý, cởi bỏ bộ đạo bào trên thân, không nhịn được mà cất lời: "Chẳng ngờ cô nương cũng có lúc biết nói đùa như vậy."
Cất hết vật dụng vào chiếc túi vải đeo vai màu trắng, khóe môi Yến Thanh khẽ cong lên một cách đầy ẩn ý. Nhìn tướng mạo của Đỗ Hằng Thanh, quả là người mang số giàu sang phú quý, song gần đây hẳn đang gặp phải chuyện phiền muộn.
"Ngươi có muốn bói một quẻ chăng?"
Đỗ Hằng Thanh thoáng sững sờ, đây là lần đầu tiên y gặp một nữ tử như vậy, hoàn toàn không theo lối mòn y dự tính song cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. "Được thôi, nhưng hôm nay đã muộn rồi, chi bằng để hôm khác hẵng hay. Hay là ta kết giao bằng Wechat trước đi, tiện cho việc liên lạc về sau của đôi ta." Yến Thù đứng cạnh khẽ hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Còn dám đòi kết giao Wechat?
Tỷ tỷ của ta là người có thể hàng yêu diệt ma đó! Há lại có thể dễ dàng bị kẻ khác lừa gạt đến vậy sao?
Nhưng ngay giây sau, Yến Thanh đã rút thủ cơ từ trong túi ra, đưa mã định danh ra trước mặt Đỗ Hằng Thanh mà nói: "Kết giao bằng hữu đi, tiện cho sau này có việc cần thì dễ bề liên lạc."
Tiện cho về sau ngươi có gặp tà ma, có thể liên hệ với ta.
Đôi mắt Yến Thù tức khắc đỏ hoe, khóe môi khẽ trề ra, lộ vẻ vô cùng tủi thân, gần như muốn khóc.
Trương công sai đứng cạnh càng thêm kinh ngạc, thiếu niên kia quả thật khéo trêu ghẹo nữ nhân, lại có thể dễ dàng có được phương thức liên lạc nhường ấy.
Lần trước y đi gặp mặt giai nhân, nào là mời ăn cơm, cùng xem phim, rồi lại tiễn về tận nhà, vậy mà nàng còn chẳng chịu kết giao phương thức liên lạc, chỉ nói y là bậc quân tử, khiến y buồn bực khôn nguôi.
Song... thiếu niên ấy quả thực có phần ngông nghênh quá đỗi.
Không được, có kẻ đang ve vãn cháu gái bảo bối của chủ tử, y tức khắc phải bẩm báo với chủ tử mới được.
Trương công sai rút thủ cơ, mở tín hiệu liên lạc, vội vàng gõ phím...
[Trương Công Sai Nay Phú Quý Chưa]: “Chủ tử, tình hình không ổn rồi! Có kẻ đang muốn ve vãn cháu gái của người!”
Đỗ Hằng Thanh đã kết giao xong xuôi, cười nói: “Hôm nay đa tạ nàng đã giúp đỡ chăm sóc muội muội của ta. Ngày mốt, ta có hẹn với bằng hữu đi chơi trò trinh thám, nếu nàng không ngại thì có thể cùng đi, ta sẽ mời nàng, coi như tạ ơn, không biết ý nàng thế nào?”
Yến Thanh khẽ nhướng mày, ngày mốt chăng?
Mối làm ăn này sao lại đến nhanh nhường vậy.
Yến Thanh không chút do dự mà đáp lời: “Được, vậy ngày mốt hãy liên lạc.”
Giờ khắc này, Đỗ Hằng Thanh trong mắt nàng chẳng khác nào một cỗ kim ngân di động, chỉ chờ được nắm giữ trong tay.
Yến Thù tức thì sinh lòng cảnh giác, từ bên cạnh vươn tay ôm chặt lấy cánh tay Yến Thanh. Trong lòng dẫu khó chịu song dung nhan vẫn giữ vẻ đoan trang bình thản, nàng khẽ lắc tay Yến Thanh, cất giọng mềm mại như tơ lụa: "Thứ tỷ ơi, ta cũng muốn cùng tham gia trò chơi phá án kia."
Yến Thanh cười nhạt mà đáp: "Vậy thì lần sau chúng ta cùng đi." "Ta không chịu đâu." Yến Thù khẽ bĩu môi, nàng đâu còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị khi đối diện Yến Trăn như thuở trước.
Nàng quay sang nhìn Đỗ Hằng Thanh: "Đỗ Hằng Thanh, trò chơi phá án mà huynh vừa nhắc đến, ta quả thực chưa từng nếm trải. Ngày kia, nếu huynh cùng thứ tỷ đi chơi, liệu có thể cho ta cùng đi với không?” Nàng khẽ cắn môi, dung mạo tỏ vẻ đáng thương: "Ta có thể tự mình chi trả phí tổn."
Khó kẻ nào lòng dạ sắt đá mà cự tuyệt một tiểu muội mềm mại, đáng thương nhường ấy, huống chi nàng lại là tiểu muội của giai nhân mà lòng mình đang hằng tơ tưởng.