“Kẻ theo sau Tô lão thái thái là cháu trai của bà, tên Tô Triệt.”
“Tô Triệt lớn hơn ta hai tuổi, hiện đang học cùng trường Đại học Vân Thành với ca ca.”
Yến Thù sợ chốc nữa Yến Thanh không nhận ra ai, bèn lần lượt giới thiệu từng thành viên của Tô gia.
Yến Thanh khẽ gật đầu.
Đứng cạnh hai tỷ muội là Yến Kiêu Kiều, trông nàng có vẻ hơi lơ đãng, thỉnh thoảng lại bấm sáng màn hình điện thoại liếc nhìn. Lòng nàng không khỏi lo lắng, không biết sức khỏe Lâm tiên sinh đã khang phục đôi chút nào chưa.
Đúng lúc này, Tô Triệt đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía họ. Ánh mắt y dừng trên người Yến Thù, rồi khẽ cong môi, nở một nụ cười nhạt.
Nụ cười này mang theo nét thanh thuần tựa ánh trăng rọi của "nam thần sơ mi trắng", hệt như trong những thước phim cổ điển.
Yến Thanh liếc nhìn Yến Thù: “Hình như y đang nhìn muội kìa.”
Yến Thù ngẩn người, theo phản xạ nhìn lại, vừa hay chạm phải ánh mắt dịu dàng, ấm áp tựa gió xuân của đối phương.
Yến Thanh quan sát cả hai. Chàng trai phong thái đĩnh đạc, ôn hòa tựa ngọc, còn nàng tiểu thư lại mềm mại, đáng yêu. Nhìn bọn họ đứng cạnh nhau, quả thực là một đôi kim đồng ngọc nữ vô song. Chỉ có điều, nàng nhận thấy trên thân Tô Triệt có tới hai đường nhân duyên. Một đường còn chưa kịp đơm hoa kết trái đã sớm đứt gánh giữa chừng, còn đường kia rõ ràng chẳng phải là duyên phận dành cho Yến Thù.
Kẻ này không phải là lương duyên của Yến Thù.
Nhưng phải thừa nhận, chỉ thoạt nhìn thoáng qua, Tô Triệt đã đủ sức khiến người ta phải ngoái đầu nhìn lại, rõ ràng là một bậc cao hơn hẳn so với Yến Trăn.
Tô Triệt vừa xuất hiện, Yến Trăn lập tức bị lu mờ hẳn, không còn là tâm điểm trong cuộc trò chuyện của các vị trưởng bối. Thậm chí khi vào đến phòng khách, duy mình y là không có chỗ ngồi.
Y cứ đứng ngẩn ngơ cạnh Yến Thù mà cũng chẳng ai để tâm. Người đời đều vô thức cho rằng y thích đứng như thế, hoặc tệ hơn là, căn bản chẳng ai trông thấy bóng dáng y. Suy cho cùng, Yến Trăn vốn là kẻ có nhiều tính tình quái gở.
Trong lúc hai lão phu nhân đang hàn huyên rôm rả, Tô Triệt – người vốn dĩ vẫn an tọa giữa Yến Thanh và Yến Kiều Kiều – khẽ liếc nhìn Yến Trăn. Ngón tay y gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, khẽ mỉm cười, ra hiệu cho y kiểm tra tin nhắn Wechat.
Yến Trăn nhíu mày mở Wechat...
Tô Triệt: [Huynh có muốn đổi chỗ không? Thấy huynh đứng trông mệt mỏi quá.]
Yến Trăn nhìn quanh một lượt. Nói là cảm động thì cũng có chút ít, dù sao trong cả căn phòng lớn thế này, chỉ mình y phải đứng, vậy mà ngoài Tô Triệt ra chẳng ai để tâm. Ngay cả tiểu muội đứng bên cạnh cũng không phát hiện ra, thật khiến người ta đau lòng xiết bao. Mang theo tâm trạng cảm động này, y gõ phím trả lời: [Không cần đâu, ta đứng quen rồi, đã quen rèn luyện, chẳng mỏi mệt.]
Tô Triệt khẽ nhíu mày: [Huynh ngồi đi thì hơn.]
Yến Trăn: [Thôi thôi, huynh cứ an tọa, không thì chốc nữa mẫu thân ta lại tưởng ta tranh giành vị trí của huynh mất!]
Tô Triệt lúc này đâu thực sự xót Yến Trăn phải đứng lâu, chẳng qua y chỉ đang nhăm nhe vị trí kề cận Yến Thù mà thôi, dù đó chỉ là một chỗ để đứng. Y cần một cái cớ để đứng dậy khỏi ghế nhưng Yến Trăn rõ ràng không cho y cơ hội đó.
Yến Trăn lúc này trông hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm vừa gây chuyện trong nhà, đang nơm nớp sợ hãi khi chạm mặt phụ mẫu.
Tô Triệt đành gác lại ý định, song vẫn không ngừng chú ý động tĩnh nơi Yến Thanh và Yến Thù.
Kể từ khi đích nữ của Yến gia được tìm về, Tô Triệt đã ngày đêm lo lắng khôn nguôi cho tình cảnh của Yến Thù. Y sợ rằng vị đại tiểu thư Yến Thanh này tính tình cương liệt, trong khi Thù Nhi lại hướng nội, trầm lặng, dù có phải chịu ấm ức cũng sẽ chẳng dám cất lời, chỉ biết cam chịu câm nín một mình.
Nhìn Yến Thanh thế này rõ ràng không phải dạng hiền lương, dễ bị ức hiếp. Thù Nhi yếu mềm chắc chắn sẽ bị người này ức h.i.ế.p đến thảm thương mất thôi.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của đối phương, Yến Thanh khẽ nhếch môi. Kẻ này cũng thú vị thay, nàng thầm nghĩ. Ánh mắt y nhìn mình đầy vẻ thù địch, dường như từ lúc vào phòng khách đến giờ vẫn vậy. Dù Tô Triệt che giấu khá kỹ nhưng vẫn không qua được mắt nàng.