Thanh Hư Chân Nhân lại nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói: “Người có kỳ ngộ, trên thân tất sẽ có khí vận gia thân phù hộ. Nếu ngươi g.i.ế.c nàng ta, sẽ phải gánh chịu nhân quả báo ứng của nàng ta.
Có vài chuyện, cho dù sau này Vương gia đăng đỉnh, cũng không thể khống chế được, rất có thể sẽ được chẳng bù mất!”
Nhất ẩm nhất trác giai hữu định số, nếu Tĩnh Vương ra tay g.i.ế.c Lý Vũ Vy, vậy thì, không ai biết được, sau khi g.i.ế.c Lý Vũ Vy sẽ gây ra hậu quả gì.
Tĩnh Vương nghe xong mày nhíu chặt: “Vậy nên, Lý Vũ Vy này không thể động tới sao?”
Còn muốn hỏi thêm gì đó, Thanh Hư Chân Nhân đã vươn tay lấy ra một ngọc bình đưa cho Tĩnh Vương: “Vật này xin Vương gia hãy giữ bên mình cẩn thận, lúc sinh tử có thể dùng để cứu mạng, đợi đến lúc đó sẽ có đại dụng.
Còn về chuyện người trùng sinh, Vương gia chỉ cần chú ý là được, những thứ khác thì đừng nên can thiệp quá nhiều, xen vào nhân quả của hai người họ, không phải là chuyện tốt.”
Ý này là, cứ để Lý Vũ Vy và Y Linh Huyên đấu đá sao? Tĩnh Vương nheo mắt, kiếp trước hai người bọn họ đã một mất một còn, vậy nên kiếp này cũng vẫn vậy sao?
Hai người họ rốt cuộc là loại nghiệt duyên gì?
Lý Vũ Vy sinh cho hắn hai nhi tử, Hoằng Tiêu trông vẫn rất xuất sắc, Hoằng Thái còn nhỏ không thể rời xa mẹ ruột.
Thứ trong tay Y Linh Huyên tuyệt đối vẫn chưa dốc hết ra. Nói thật, nếu bảo Tĩnh Vương chọn một trong hai, hắn cũng có chút khó quyết định.
Đã vậy, chi bằng cứ giữ lại mạng cho nàng ta vậy.
Tĩnh Vương cáo biệt Thanh Hư Chân Nhân rồi quay về Vương phủ, sau đó phân phó Vương Phúc An tiến hành một cuộc đại thay máu. Những tai mắt bị Lý Vũ Vy mua chuộc, cùng với các thế lực khác, đều bị Tĩnh Vương nhổ cỏ tận gốc.
Còn những người trong viện của Lý Vũ Vy, Tĩnh Vương không động đến, nhưng lại phái người giám sát nàng ta.
Phương Thảo hoảng loạn chạy tới bẩm báo, Lý Vũ Vy mặt không biểu cảm gật đầu. Sau khi phân tích lại, nàng đã biết, là do nàng hành động quá vội vàng.
Tĩnh Vương chính là như vậy, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay nhất định không để lại hậu hoạn.
Nhưng, không sao, chỉ cần nàng còn sống, nàng vẫn còn cơ hội. Y Linh Huyên rồi sẽ c.h.ế.t trong tay nàng. Lý Vũ Vy khẽ thở ra một hơi.
……
Y Linh Huyên nheo mắt, hỏi Hoằng Hiên: “Phụ vương con bên đó, vì sao một chút động tĩnh cũng không có? Người chắc chắn đã điều tra ra điều gì rồi, nhưng vì sao không nói cho con?”
Hoằng Hiên không nói gì, chỉ lắc đầu. Hắn không biết phải nói với Y Linh Huyên thế nào, ngày hôm sau khi sự việc xảy ra, hắn đã dò hỏi tin tức, biết Tĩnh Vương từng gọi Hoằng Tiêu đến thư phòng.
Chuyện này, là Tam ca làm sao?
Nhưng, bọn họ cùng nhau xem xuân cung đồ, loại chuyện này đều biết cả, vậy nên, không phải Tam ca, thì cũng có liên quan đến Tam ca.
Lý Thứ phi sao?
Thấy Hoằng Hiên vẻ mặt trầm tư, Y Linh Huyên nhướng mày, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Hoằng Hiên, con có phải đã biết điều gì rồi không?”
“Mẫu phi, con…” Hoằng Hiên ra vẻ không biết phải mở lời thế nào.
Y Linh Huyên nghiêm túc nhìn hắn: “Thời kỳ Hoàng hậu chịu tang, phụ vương con sắp được lập làm Thái tử ở thời điểm quan trọng này, lại muốn Thanh Ngọc tới dụ dỗ con, đây là muốn hủy hoại con hoàn toàn.
Con biết điều gì? Nói cho ta biết, ta là mẫu thân con, sẽ không hại con đâu.”
Hoằng Hiên nhắm mắt lại rồi nói: “Ngày hôm sau khi con kể chuyện cho phụ vương, phụ vương đã gặp Tam ca.
Nhưng con có thể thề, chuyện này chắc chắn không liên quan gì đến Tam ca. Lục bá cho chúng con xuân cung đồ, con cùng Hoằng Tiêu và Trường An cùng xem.
Hắn biết con hiểu chuyện, nên chuyện này chắc chắn không phải do hắn làm.”
“Không phải hắn vậy thì là Lý Thứ phi rồi?” Y Linh Huyên lạnh lùng nói.
Nàng nhíu mày cẩn thận hồi tưởng một lượt, xác định nàng và Lý Vũ Vy không hề có oán thù. Nàng có chút không hiểu, vì sao Lý Vũ Vy lại muốn hại Hoằng Hiên.
Chẳng lẽ là vì muốn Hoằng Tiêu làm Thái tử, nên đã âm mưu từ trước?
Bất kể là vì điều gì, Lý Vũ Vy đã dám ra tay, còn muốn hủy hoại nhi tử của nàng, thì phải trả giá. Trong mắt Y Linh Huyên lóe lên một tia lạnh lẽo.
Hoằng Hiên thấy Y Linh Huyên bộ dạng này, môi khẽ động, nhưng không nói ra điều gì.
Thời tiết đã ngày càng lạnh hơn, sau một trận tuyết rơi, trừ những ngày phải đi thỉnh an Vương phi, Trương Tích Niên không còn ra khỏi phòng nữa.
Trong phòng ấm áp vô cùng, sàn nhà đều trải thảm len, đặt An Ninh lên đó, An Ninh cứ thế chạy đi chạy lại chân trần chơi đùa vô cùng vui vẻ.
“Mẫu phi, Tứ ca sao còn chưa tới ạ, An Ninh nhớ huynh ấy rồi.” An Ninh tự chơi một lúc, đột nhiên chạy tới túm áo Trương Tích Niên hỏi.
Thời gian trước, Trường An gửi thư về, nói thân thể Hoằng Xương đã khỏe hơn nhiều, hai người chuẩn bị đầu tháng Chạp khởi hành trở về, cùng mọi người đón năm mới.
Mùng năm tháng Giêng là sinh thần ba tuổi của An Ninh rồi. Trường An nói nhất định sẽ về ăn sinh thần cùng An Ninh. An Ninh biết tin, cứ cách vài ngày lại hỏi Trường An khi nào về.
“Chắc phải đợi thêm hơn mười ngày nữa, con mới có thể gặp Tứ ca.” Trương Tích Niên nói. An Ninh lập tức giơ ngón tay ra, đếm từng ngày.
“Còn lâu thế ạ!” Sau khi đếm xong, An Ninh bĩu môi.
Hai mẹ con đang nói chuyện, Tuế An bưng hai đĩa bánh hạt dẻ nóng hổi, cùng bánh trứng mềm dẻo thơm ngọt thì bước vào phòng.
“Mau mau mau, vừa ra lò đấy, mau nếm thử xem có ngon không.” Tuế An đặt hai đĩa điểm tâm trước mặt Trương Tích Niên và An Ninh, cười tít mắt nhìn hai người.
Tuế An vẫn thích làm đồ ăn, hai tiểu thái giám thân cận của y đã xuất sư, dưới sự sắp xếp đặc biệt của Trương Tích Niên, đã ra khỏi phủ mở một tiệm bánh ngọt.
Tất cả bánh ngọt bên trong đều do Tuế An và Tiểu Viên Tử cùng nghĩ ra, việc kinh doanh cũng khá tốt.
Số bạc này Trương Tích Niên không động đến, mà đều giao cho Tuế An. Tuế An mỗi tháng đều cất giữ số bạc này, mơ ước có ngày có thể mở tửu lâu.
An Ninh ăn một miếng bánh trứng. Bánh trứng được Tuế An làm rất nhỏ nhắn, tròn xoe, chỉ bằng ngón tay cái, ăn một miếng là hết, An Ninh thích nhất.
“Ngon ạ!” An Ninh mặt đầy vẻ hạnh phúc nói.
Trương Tích Niên cũng ăn một miếng bánh hạt dẻ, trên mặt treo vẻ mặt hạnh phúc giống hệt An Ninh. Tuế An nhìn hai người họ, mặt mày hớn hở.
Khi Tĩnh Vương vén rèm bước vào, thứ hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Trong lòng hắn bỗng thấy ấm áp, toàn thân mệt mỏi dường như lập tức tan biến.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Tĩnh Vương nhướng mày hỏi. Vương Phúc An giúp Tĩnh Vương cởi bỏ áo khoác ngoài, phủi phủi những bông tuyết trên đó.
Trương Tích Niên tranh thủ lúc này, lại nhét thêm một miếng bánh hạt dẻ vào miệng, tay lại cầm thêm một miếng nữa. Không phải nàng quá mức cẩn trọng, mà là Tĩnh Vương đoạn thời gian này ngày càng quá đáng.
Nếu không nhân cơ hội này mà ăn thêm hai miếng, hắn chắc chắn sẽ tranh đoạt.
Tĩnh Vương có chút bất lực chen vào bên cạnh Trương Tích Niên. Lần này ngược lại không tranh với nàng, mà ôm An Ninh vào lòng: “An Ninh, có nhớ phụ vương không?”
An Ninh liếc nhìn Tĩnh Vương, nói: “Phụ vương, buổi sáng dùng bữa An Ninh đã gặp phụ vương rồi, bây giờ mới buổi chiều mà.”
Trương Tích Niên bật cười, nhìn Tĩnh Vương. Tĩnh Vương véo véo má An Ninh, giả vờ đau lòng nói: “Haizz! Một ngày không gặp tựa cách ba thu, phụ vương nửa ngày không gặp đã nhớ An Ninh rồi.
Nhưng An Ninh lại chẳng nhớ phụ vương chút nào. Ôi, phụ vương thật sự quá đau lòng rồi.”
An Ninh lập tức nói: “Phụ vương đừng buồn, An Ninh nhớ phụ vương mà.”
Tĩnh Vương cuối cùng cũng vui vẻ. Trương Tích Niên có chút bất lực, đúng là lão sói già, chỉ biết lừa gạt nữ nhi của nàng.