Y Linh Huyên đột nhiên bị mạnh mẽ đẩy ngã, cả người ngã xuống đất, lòng bàn tay đều bị trầy da.
Thế nhưng nàng một chút cũng không thấy đau, trong lòng lại nghĩ đến câu Lý Vũ Vy vừa nói với nàng.
“Ngươi lại muốn làm gì Hằng Thái?” Lại? Vì sao lại xuất hiện một chữ " lại"?
Từ khi Hằng Thái ra đời, Y Linh Huyên căn bản chưa gặp y mấy lần, đừng nói là từng hại y rồi, sao lại hại con nàng lần nữa?
Y Linh Huyên xoay đầu, ánh mắt rơi trên người Lý Vũ Vy, chỉ thấy trong đôi mắt Lý Vũ Vy lấp lánh sát ý và hận thù khiến người ta rợn người, tựa hồ muốn xé nát người trước mắt thành từng mảnh.
Ánh mắt sắc bén như đao tựa kiếm, trực tiếp đ.â.m thẳng vào Y Linh Huyên, khiến nàng không khỏi tim đập nhanh, toàn thân phát lạnh. Lúc này Lý Vũ Vy cho nàng một cảm giác.
Nàng ấy dường như không phải người, mà giống như lệ quỷ từ địa ngục bò ra tìm người đòi mạng.
Y Linh Huyên đứng sững tại chỗ, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Nàng thực sự không thể hiểu nổi, giữa nàng và Lý Vũ Vy từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ xung đột hay ân oán nào, vì sao đối phương lại dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn chằm chằm vào mình.
Lẽ nào, trong đó tồn tại một sự hiểu lầm nào đó?
Y Linh Huyên nỗ lực hồi tưởng, cố gắng tìm ra nguyên do, nhưng mặc cho nàng hồi tưởng thế nào, cũng không nhớ ra giữa hai người từng xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, nhìn ánh mắt tràn ngập cừu hận của Lý Vũ Vy, nàng lại cảm thấy sâu sắc rằng sự việc tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Ánh mắt này, tuyệt đối không phải là do hiểu lầm thông thường mà có thể sinh ra, nhất định đã xảy ra chuyện cực kỳ nghiêm trọng, mới khiến Lý Vũ Vy đối với mình ôm mối thâm thù đại hận đến vậy.
Y Linh Huyên trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc là ai đã làm gì? Có phải có kẻ cố ý ly gián, khiến Lý Vũ Vy lầm tưởng mình là kẻ thù của nàng ta?
Hay là có nguyên nhân nào khác không ai biết, dẫn đến mối thù hận khó hiểu này?
Vô số nghi vấn dâng lên lòng, Y Linh Huyên lại không tìm được một đáp án xác đáng.
“Lý thứ phi, người đang làm gì vậy? Ta chỉ dẫn Hằng Thái thả diều thôi, nói gì là hãm hại nó, người đang vu khống ta sao?”
Y Linh Huyên nheo mắt, đứng dậy hỏi Lý Vũ Vy.
Nghe lời của Y Linh Huyên, Lý Vũ Vy mới như tỉnh mộng, sắc mặt tái nhợt khó coi quỳ xuống: “Khải bẩm Y trắc phi, là tỳ thiếp quá mức lo lắng cho Hằng Thái, không ngờ đã mạo phạm trắc phi, còn xin trắc phi tha tội.
Vừa rồi hạ nhân truyền tin, nói Hằng Thái không thấy đâu, tỳ thiếp quá lo lắng, vừa chợt thấy Hằng Thái, tỳ thiếp kích động liền đẩy ngã trắc phi.
Đều là lỗi của tỳ thiếp, còn xin trắc phi đại nhân đại lượng, tha cho tỳ thiếp lần này đi.”
Nhìn Lý Vũ Vy đang quỳ trước mặt mình, cúi đầu, Y Linh Huyên chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, đưa một tay khẽ nâng mặt nàng ta lên.
Sắc mặt Lý Vũ Vy trắng bệch như tờ giấy, đầy vẻ kinh hãi và sợ hãi, hận ý và sát ý vốn lóe lên trong mắt cũng biến mất không còn dấu vết.
Y Linh Huyên thấy thế, khẽ nhướn mày, mối hận khắc cốt ghi tâm vừa rồi, nàng tuyệt đối không nhìn nhầm.
Không ngờ Lý Vũ Vy này vẫn là một nhân vật, che giấu nhanh đến vậy.
"Ngươi đã phạm sai lầm, thì nên chấp nhận trừng phạt, vậy thì, ta sẽ phạt ngươi quỳ tại chỗ này cả một ngày đi." Giọng Y Linh Huyên bình tĩnh nói.
Nghe lời này, Lý Vũ Vy nhanh chóng cụp mắt, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Y Linh Huyên nhìn Lý Vũ Vy đầy suy tư, chậm rãi buông tay. Nàng đứng yên tại chỗ một lát, rồi hướng về phía viện của mình mà đi.
Khi Y Linh Huyên quay người rời đi, trong đôi mắt Lý Vũ Vy cụp xuống lóe lên một tia sáng tối khó nhận thấy.
Bàn tay nàng ta giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Đợi Y Linh Huyên rời đi, Hằng Thái mới khóc lóc nhào vào lòng Lý Vũ Vy: “Nương, đều là Hằng Thái không tốt, Hằng Thái không nên không nghe lời người mà tự ý chạy ra ngoài…
Lại còn hại người bị phạt! Nương, Hằng Thái biết lỗi rồi, Hằng Thái sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Nhìn nhi tử đang khóc thảm thiết trong lòng, Lý Vũ Vy trong lòng dâng lên một trận chua xót, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng vuốt đầu Hằng Thái, ôn nhu nói: “Hảo hài tử, con có thể nhớ kỹ bài học hôm nay là tốt rồi.
Hiện giờ, hãy để nhũ mẫu và ma ma đưa con về tiền viện đi. Con phải ngoan ngoãn vâng lời, chăm chỉ đọc sách, biết chưa?” Nói xong, Lý Vũ Vy lại xoa đầu Hằng Thái.
Hằng Thái ngẩng khuôn mặt đầy vết nước mắt lên, nhìn Lý Vũ Vy, gật đầu, giọng nghẹn ngào nói: “Vâng, Hằng Thái biết rồi, Hằng Thái nghe lời nương.”
Lý Vũ Vy đưa mắt ra hiệu cho nhũ mẫu và ma ma đang đứng một bên, hai người tâm lĩnh thần hội, tiến lên, mỗi người một bên nắm tay Hằng Thái, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu chủ tử, chúng ta về thôi.”
Hằng Thái tuy còn có chút không nỡ, nhưng nó cũng biết mình không thể để mẫu thân khó xử thêm nữa, thế là liền theo nhũ mẫu và ma ma chậm rãi đứng dậy, đi một bước quay đầu ba lượt về phía tiền viện.
Nhìn Hằng Thái đi xa, Lý Vũ Vy thẳng người, hai gối quỳ trên đất, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cánh cửa viện đã đóng kín.
Y Linh Huyên sau khi về phòng, lập tức phất tay ra hiệu cho các người hầu bên cạnh lui ra, rồi một mình tĩnh lặng ngồi trên ghế tựa cạnh cửa sổ, mày nhíu chặt, chìm vào trầm tư.
Trong đầu nàng không ngừng hiện lên ánh mắt của Lý Vũ Vy lúc đó, mối hận ý và phẫn nộ đó khiến nàng cảm thấy một trận hàn ý, tiếp đó, nàng lại nhớ tới tất cả những gì Lý Vũ Vy đã làm với Hằng Hiên, trong lòng không khỏi dâng lên nghi hoặc.
Hằng Hiên kiếp này đứng thứ năm, phía trên còn có bốn vị huynh trưởng.
Theo lẽ thường, nếu Lý Vũ Vy là vì mưu tính tiền đồ cho con trai mình, thì nàng ta không nên bỏ qua Hằng Huy và Trường An mới phải.
Tuy nhiên, giữa Y Linh Huyên và Trương Tích Niên còn có chút giao tình, hơn nữa nàng cũng chưa từng nghe nói Lý Vũ Vy từng động thủ với Trường An.
Như vậy mà xem, Lý Vũ Vy không phải là bừa bãi công kích không mục tiêu, mà là cố ý chọn Hằng Hiên làm đối tượng tấn công.
Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ, Lý Vũ Vy biết Hằng Hiên sẽ là vị hoàng đế kế tiếp sau Tĩnh Vương?
Nếu quả thật như vậy, thì liền nói thông được rồi.
Dù sao, Thanh Ngọc ngay từ khi Hằng Hiên vừa hạ sinh, đã ở bên cạnh nàng ta hầu hạ rồi, lúc đó, Lý Vũ Vy phỏng chừng đã ra tay với nàng ta rồi.
Các loại dấu hiệu cho thấy, Lý Vũ Vy rất có thể là người trùng sinh, nàng ta biết Hằng Hiên là hoàng đế đời kế tiếp, cho nên mới sớm đã chuẩn bị phòng bị.
Nhưng, nếu nàng ta là người trùng sinh, vậy thì vì sao nàng ta lại ôm mối hận lớn đến vậy đối với mình?
Ta xuyên thư mà đến, ta nhớ rõ ràng trong sách từng viết, sinh mẫu của Hằng Hiên, tức là thân thể mà ta đang chiếm giữ này, sau khi sinh xong song thai long phượng thì đã qua đời.
Sau này Lý Vũ Vy có con của mình, liền không màng đến song thai long phượng, thêm vào sự lơ là của Tĩnh Vương, tâm lý Hằng Hiên dần dần trở nên méo mó, nên về sau mới trở thành bạo quân.
Hằng Hiên đăng cơ sau đó, hẳn là đã g.i.ế.c mẫu tử Lý Vũ Vy, nhưng nếu là như vậy thì nàng ta phải hận Hằng Hiên mới đúng chứ? Vì sao nhìn ánh mắt của nàng ta lại tràn đầy sát ý?