Sau Khi Xuyên Không, Thị Thiếp Yên Phận Trong Vương Phủ Nuôi Bảo Bối

Chương 22: Thẩm vấn kẻ hạ độc ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

“Chủ tử, ý người là, Vương phi bất kể điều tra ra gì, đều muốn gán tội danh này lên người trắc phi?”

Lý Vũ Vy không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại có chút suy tư.

“Vậy trắc phi chẳng phải sẽ bị oan uổng sao? Trắc phi có Nhị Hoàng tôn bên cạnh, còn có một nhà mẹ đẻ quyền thế, chủ tử, chúng ta có nên?”

Lời của Phương Thảo chưa nói hết, nhưng Lý Vũ Vy đã hiểu ý nàng là gì.

Lý Vũ Vy ánh mắt lóe lên một tia u quang, nàng đương nhiên hiểu ý Phương Thảo.

Nghĩ một chút, chuyện này có thể làm ra động tĩnh lớn, Lý Vũ Vy cảm thấy cơ hội này khá tốt.

Y Linh Huyên bây giờ còn chưa thể chết, Lý Vũ Vy còn muốn nàng ta tiếp tục lưu lại một thời gian, đợi sau khi vắt kiệt giá trị trên người Y Linh Huyên, Lý Vũ Vy mới tiễn nàng ta đi chết.

Đời này, Lý Vũ Vy không muốn vô danh tiểu tốt, làm một hậu phi bình thường, nàng muốn leo lên ngôi vị kia, con trai của nàng, cũng phải trở thành hoàng đế đời sau.

Những thứ trong đầu Y Linh Huyên rất thực dụng, có thể mang lại không ít lợi ích cho quốc gia này, Lý Vũ Vy tự nhiên phải nghĩ cho tương lai của con trai mình.

“Phương Thảo, ngươi đi tìm một tiểu nha hoàn đáng tin cậy, đưa tin tức cho Liễu trắc phi. Nhưng phải chú ý, không được để bất cứ ai phát hiện.

Cũng đừng để Liễu trắc phi biết là chúng ta làm, ta không muốn đứng về phe nào, chỉ muốn xem Y Linh Huyên bị kéo xuống nước.”

Phương Thảo ứng một tiếng, liền đi làm việc.

Lý Vũ Vy hiểu rõ tính cách của Liễu trắc phi, nếu nàng ta biết chuyện này, nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết, mà sẽ có hành động.

Và đây, chính là điều nàng muốn thấy.

Cứ xem thủ đoạn của Liễu trắc phi thế nào, dù có thể làm tổn thương Y Linh Huyên hay Vương phi, đối với nàng mà nói, đều như nhau.

Tọa sơn quan hổ đấu, tọa thu ngư ông chi lợi.

Liễu trắc phi nhìn tờ giấy đột nhiên xuất hiện, gọi Vương ma ma, tâm phúc của mình tới.

“Ma ma, những điều viết trên đây, người thấy có mấy phần đáng tin?” Liễu trắc phi tuy là người tính tình thẳng thắn, nhưng nàng tuyệt đối không ngốc.

Nàng chỉ không thích dùng những thủ đoạn âm hiểm quanh co, nhưng không có nghĩa là nàng không biết sử dụng những thủ đoạn này.

“Vương phi của chúng ta, từ trước đến nay vẫn là tính cách này, thủ đoạn hãm hại vu cáo như thế, nếu nàng ta có cơ hội, chắc chắn sẽ đổ lên đầu trắc phi người.

Hiện giờ trong hậu viện, Vương gia chỉ có hai người con trai này, thế lực nhà mẹ đẻ của chủ tử không hề thua kém Vương phi là bao, những người khác có lẽ Vương phi còn không để vào mắt, nhưng nàng ta không thể không đề phòng chủ tử.” Vương ma ma nói.

Liễu trắc phi cười khẩy một tiếng, vuốt nhẹ búi tóc cài trâm châu bên thái dương, ra hiệu Vương ma ma ghé tai lại nghe.

Vương ma ma gật đầu, lập tức xuống làm việc.

Liễu trắc phi cười lạnh một tiếng, dám cả gan động thủ với nàng, thật sự coi nàng là mèo bệnh sao?

Ba ngày sau, ngoài Trần Thị thiếp không thể xuống giường, Vương gia cho phép tất cả các thị thiếp đều đến viện của Vương phi, để xem thẩm vấn kẻ hạ độc.

Trương Tích Niên vừa hay tin này, liền vội vàng gọi An ma ma đến để trang điểm cho mình một vẻ tái nhợt tiều tụy.

Mấy ngày nay nàng ăn ngon, ngủ đủ, cộng thêm thân hình vốn dĩ hơi đầy đặn, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh, không hề có chút dáng vẻ của người bị hại.

Nếu với hình ảnh này mà đi, không chừng sẽ bị nghi ngờ.

Vì vậy, nàng phải tốn công trên trang dung và tạo hình, khi cần yếu đuối thì phải yếu đuối.

Thế là Trương Tích Niên giả vờ thành bộ dạng yếu ớt không chịu nổi, dưới sự dìu đỡ của An ma ma và Ngọc Thư, bước đi lảo đảo đến đình viện của Vương phi.

Khi nàng vừa đặt chân vào cổng viện, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Vương gia liền lên tiếng ban ghế.

Trương Tích Niên nhanh chóng ngồi xuống, lúc này Lý Vũ Vy và Y Linh Huyên đã có mặt, ngồi ngay phía trước Trương Tích Niên. Lý Vũ Vy lén đánh giá Trương Tích Niên một lượt, thấy nàng yếu ớt như vậy, liền nhanh chóng dời mắt.

Trương Tích Niên cũng nhìn hai người đang mang thai này, Lý Vũ Vy thì ổn, Y Linh Huyên thì không ổn lắm, không những sắc mặt tái nhợt, mà ngay cả dưới mắt cũng xanh đen một mảng, môi cũng không có chút huyết sắc nào, không biết là giả vờ hay thật.

Cuối cùng đến muộn nhất là Liễu trắc phi.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Vương phi nói: “Vì người đã tề tựu, vậy Vương gia hãy bắt đầu đi.”

Tĩnh Vương ánh mắt lần lượt lướt qua ba người phụ nữ đang mang thai, cuối cùng dừng lại lâu hơn trên người Trương Tích Niên, rồi rất nhanh thu lại, nói: “Bắt đầu đi.”

Một thị vệ sắc mặt căng thẳng dẫn một nha hoàn lên, nha hoàn kia sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, hoảng sợ quỳ rạp trên đất.

“Khải bẩm Vương gia Vương phi, đây là tiểu nha hoàn chuyên đốt lửa trong thiện phòng, chúng nô tài đã tìm thấy một gói giấy đựng bột trúc đào trong phòng nàng ta, cũng đã hỏi chưởng bếp rồi, nói ngưu nhũ canh chính là do nàng ta trông lửa.”

“Nói đi, là ai sai ngươi hạ độc trong ngưu nhũ canh?” Vương phi ánh mắt sắc bén, ngữ khí đầy uy nghiêm, nhìn nha hoàn hỏi.

Nha hoàn thân thể run như cầy sấy, do dự một lát, cuối cùng run rẩy chỉ vào Liễu trắc phi, run giọng nói: “Là… là trắc phi nương nương sai nô tỳ…”

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Liễu trắc phi, Liễu trắc phi thì trợn tròn mắt, đầy vẻ kinh ngạc, khó tin nhìn nha hoàn kia.

“Trắc phi, ngươi còn gì để nói không?” Vương phi

Ánh mắt lạnh lẽo, như băng hàn chiếu thẳng vào Liễu trắc phi.

Liễu trắc phi nói: “Thiếp thân căn bản không quen biết nha hoàn này, cũng không rõ vì sao nàng ta lại vô cớ vu oan cho thiếp thân.”

“Thiếp thân xuất thân danh môn, gia thế hiển hách, lại cùng Vương gia có một người con trai, cuộc sống vốn dĩ nên thuận lợi như ý.

Thế nhưng giờ đây, thiếp thân lại gặp phải nỗi oan khuất này, thực sự là đau lòng khôn xiết! Thiếp thân sao có thể làm ra chuyện tốn công vô ích như thế? Lại làm sao có thể nhẫn tâm hạ độc bốn người phụ nữ đang mang thai trong hậu viện?

Thiếp thân không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên hiểu rõ một khi chuyện bại lộ, thiếp thân nhất định sẽ trở thành bia đỡ đạn, bị người khác nghi ngờ.

Vương gia, thiếp thân khẩn cầu người nhất định phải điều tra triệt để chuyện này, trả lại cho thiếp thân một sự công bằng! Thiếp thân nguyện lấy tính mạng mình ra bảo đảm, chứng minh sự trong sạch của mình.

Hy vọng Vương gia đừng bị bề ngoài che mắt, nhất định phải tra ra chân tướng, trả lại cho thiếp thân một danh tiếng trong sạch.”

Liễu trắc phi đứng dậy, lớn tiếng nói ra mong muốn của mình, trên mặt đầy vẻ căm phẫn vì bị vu khống.

Tĩnh Vương không nói gì, ánh mắt lướt một vòng trong phòng, cuối cùng ánh mắt nặng nề, xoay xoay chiếc ngọc ban chỉ phỉ thúy trên ngón tay cái, rồi nhìn về phía thị vệ: “Có tìm thấy thứ gì khác trong phòng nha hoàn này không?”

Thị vệ nói: “Bẩm Vương gia, còn phát hiện một chiếc khăn tay, trong chiếc khăn tay này còn bọc một trăm lượng ngân phiếu.”

Vương phi nhìn Vương ma ma, nàng ta lập tức bưng ra một chiếc khăn tay.

“Đây chẳng phải là khăn tay của trắc phi nương nương sao? Còn nói không phải mình làm, nhân chứng vật chứng đều có đủ, vậy mà còn có thể chối cãi!”

“ Đúng vậy, ta từng thấy trắc phi nương nương dùng chiếc khăn tay này.”

Tĩnh Vương nhìn Liễu trắc phi: “Ngươi còn gì để nói nữa không?”

Liễu trắc phi không hề sợ hãi phản bác: “Đương nhiên phải nói, khăn tay của thiếp thân đã bị mất từ bảy ngày trước rồi, thiếp thân cũng đã cho người tìm kiếm, chuyện này, hạ nhân trong viện của thiếp thân đều có thể làm chứng.”

Trương Tích Niên nhìn Liễu trắc phi, cảm thấy chuyện này, không giống như nàng ta làm, chuyện này e rằng có uẩn khúc, cũng không biết nàng ta có cách tự cứu nào không.

Nàng chỉ muốn tìm ra kẻ hạ độc đứng sau màn, chứ không muốn làm con d.a.o của bất cứ ai.

Vương phi nhìn Liễu trắc phi, nhẹ giọng nói: “Muội muội, hạ nhân trong viện của muội chắc chắn đều hướng về muội, vì vậy lời chứng này không đáng tin, không biết muội còn có chứng cứ nào khác, chứng minh đây không phải do muội làm không?”

---

Sau Khi Xuyên Không, Thị Thiếp Yên Phận Trong Vương Phủ Nuôi Bảo Bối

Chương 22: Thẩm vấn kẻ hạ độc ---