Sau Khi Xuyên Không, Thị Thiếp Yên Phận Trong Vương Phủ Nuôi Bảo Bối

Chương 53: Âm hàn tương khắc

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Chương 53: Âm hàn tương khắc

Trương Tích Niên lập tức buông đũa. Trên bàn, món ăn vẫn như thường nhật, mùi vị cũng chẳng có gì khác lạ.

Tuy khứu giác của nàng vốn nhạy bén hơn người, nhưng đối với độc dược thì tất nhiên không bằng người có chuyên môn như Đắc Phúc.

Trương Tích Niên liếc nhìn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo lập tức hiểu ý, xoay người đi thỉnh đại phu.

“Đắc Phúc, ngươi cảm thấy có điều gì không ổn?” Trương Tích Niên hỏi.

Đắc Phúc vốn là thái giám thân cận mà Chiêu phi ban cho Trường An, nghe nói tinh thông các loại độc. Có thể đem một người như vậy ban cho Trường An, đủ thấy Chiêu phi sủng ái tiểu tử đến mức nào.

“Khải bẩm chủ tử, nô tài từ ba tuổi đã bắt đầu học nhận biết độc dược, đến nay chỉ cần ngửi qua là phân biệt được loại độc. Hôm nay cơm canh có chỗ bất thường, nhưng lại không phải độc, nên nô tài mới không dám khẳng định, đành chờ đại phu tới chứng thực.”

Trương Tích Niên gật đầu, rồi quay sang dặn Trường An:

“Trường An, hôm nay trong cơm canh có người bỏ thứ gì vào, ăn vào có thể khiến đau bụng. Chúng ta phải chờ đại phu khám xong mới được ăn. Về sau con nhất định phải nhớ, bất luận là thứ gì, chỉ cần Đắc Phúc không cho con ăn, tuyệt đối không được động vào, biết chưa?”

Trường An nhìn bàn cơm đầy thịt cá, ngoan ngoãn gật đầu, lại chỉ tay về phía Đắc Phúc:

“Trường An nghe lời.”

Phủ y nhanh chóng đến nơi, thấy cả bàn cơm còn nguyên, không ai động đũa, liền đoán được phần nào sự tình.

Ông lập tức mở hòm thuốc, lấy ra các loại đồ nghề nghiệm độc, bắt đầu tra xét từng món ăn.

Cuối cùng, trong ba món vốn là khoái khẩu của Trương Tích Niên, quả nhiên tìm ra manh mối.

Sắc mặt Trương Tích Niên càng lúc càng lạnh, hỏi:

“Đại phu, đây là thứ gì?”

Phủ y chắp tay đáp:

“Bẩm Trương thứ phi, đều chỉ là vài loại phụ liệu thông thường. Nếu ăn riêng lẻ thì vô hại, nhưng kết hợp lại liền tương khắc. Những thứ này đều mang tính âm hàn kèm độc, lâu dài sẽ khiến khó thụ thai, thậm chí tổn thương tử cung. Một khi tử cung hư hao nghiêm trọng, thì tính mệnh cũng khó bảo toàn.”

Sắc mặt An mama trở nên khó coi. Bà vốn thông thạo đôi chút y thuật, với chuyện thức ăn tương khắc cũng biết rõ.

Từ sau khi Trương Tích Niên sinh Trường An, cách một đoạn thời gian lại có người đưa tới thức ăn tương khắc. An mama nhìn thấy liền cho dọn bỏ.

Có lẽ vì biết bên cạnh Trương Tích Niên có người tinh mắt, những kẻ kia không còn công khai hạ món tương khắc, mà bắt đầu trộn lẫn vào phụ liệu.

Nhiều khi phụ liệu bị giã nát, trộn thẳng vào trong món ăn, nếu không lật tìm thì khó mà phát hiện.

May mắn lần này có Đắc Phúc. Âm hàn chi vật vốn là thứ thai phụ kiêng kị, ăn nhiều dễ sảy thai, huống chi thứ này còn trực tiếp tổn thương tử cung.

Trương Tích Niên cho đại phu lui xuống, rồi sai đem ba đĩa kia đổ bỏ. Phần còn lại, nàng cùng con trai ăn như thường.

Dùng bữa xong, Trường An dường như cảm nhận được không khí khác thường, cứ quấn lấy mẫu thân, ngay cả tập võ cũng chẳng muốn đi.

Trương Tích Niên ôm con vào lòng, vỗ nhẹ lưng, dịu dàng dùng những lời đơn giản dễ hiểu kể lại chuyện vừa rồi.

Hoàng thất chi tử phần lớn đều thông minh sớm. Ngây thơ đơn thuần là bởi được bảo hộ chu toàn. Mà Trương Tích Niên tự biết mình chẳng có khả năng bảo hộ con đến vậy, chỉ có thể để nó sớm biết những âm mưu chốn thâm cung, có hiểu biết mới có thể tự bảo vệ chính mình.

“ Nương, người có sợ không?” Trường An đưa tay chạm vào mặt nàng, nghiêm túc hỏi.

Tuy gương mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại mang theo hoảng hốt. Dù sao cũng chỉ là hài tử mới hơn một tuổi, dù thông minh đến đâu, vẫn sợ hãi mất đi mẫu thân.

Trương Tích Niên thấy lòng mềm lại, khẽ lắc đầu:

“ Nương không sợ. Bởi vì những việc này, nương sớm đã có chuẩn bị. Phụ vương con là hoàng tử, là vương gia. Làm nữ nhân của hắn, ta tất yếu phải trải qua. Còn con là nhi tử của hắn, về sau càng sẽ trải qua nhiều hơn nương. Nương không sợ, cũng không thể sợ. Nương sẽ luôn đứng phía trước, bảo vệ con.”

Trường An cuối cùng ngủ yên trong lòng mẹ. Nhìn gương mặt non nớt an tĩnh, ánh mắt Trương Tích Niên càng lúc càng lạnh.

“ Chủ tử, việc hôm nay, có nên bẩm báo Vương gia không?” An mama thấp giọng hỏi.

Trương Tích Niên lắc đầu:

“ Tranh đấu trong hậu viện, chỉ cần không làm hại đến tử tự, Vương gia xưa nay đều không để tâm. Ta tự biết trong lòng chàng ta có đôi phần địa vị, nhưng tuyệt không tự phụ rằng chàng sẽ vì ta mà trừ hết chướng ngại. Yếu thế một hai lần còn được, nhiều hơn thì sẽ thành phiền chán.”

“ Mama, từ nay chuyện ăn uống, nhờ ngươi cùng Đắc Phúc để mắt. Giờ ta chưa việc gì, nếu đưa chuyện này lên Vương gia, cũng chẳng có kết quả thỏa đáng. Không bằng giả vờ không biết, chờ cơ hội thích hợp rồi hãy đem ra trước mặt chàng.”

Muốn tình yêu của một nam nhân, chẳng bằng muốn sự áy náy của hắn. Yêu có thể phai, nhưng áy náy thì khó tan.

An mama tự nhiên hiểu rõ sự nghiêm trọng, từ đó về sau, mỗi bữa ăn bà đều cùng Đắc Phúc kiểm tra kỹ lưỡng.

Cứ thế lại qua hai tháng. Thai tượng của Trương Tích Niên đã vững, nàng lập tức gọi phủ y đến bắt mạch. Tin tức chẳng mấy chốc truyền khắp vương phủ.

Tĩnh Vương hạ triều xong liền vội đến, thấy Trương Tích Niên gầy gò, nhíu mày:

“ Lần này đứa nhỏ không ngoan sao? Sao nàng lại gầy đến thế?”

Trước triều sự bận, Tĩnh Vương đã hơn một tháng chưa bước chân vào hậu viện, tự nhiên không biết nàng khổ sở ra sao.

Cũng chẳng hay rằng có kẻ ngấm ngầm hại nàng, càng ngày đưa tới nhiều món ăn bỏ phụ liệu âm độc.

Cuối cùng, trong bảy tám món, có đến năm món hạ dược, Trương Tích Niên chỉ dám chọn mấy món an toàn để ăn. Lại thêm mang thai, khẩu vị kông hợp, bởi vậy gầy rộc đi.

Nàng mỉm cười đáp:

“ Đứa nhỏ này không ngoan bằng Trường An, ta nôn nghén nặng, chẳng ăn vào được mấy.”

Tĩnh Vương ngồi cạnh, đưa tay chạm vào chiếc cằm nhọn của nàng, trầm giọng:

“ Dẫu có ăn không nổi, vì con cũng phải ráng ăn thêm chút. Nhìn nàng gầy đi thế này …”

Trương Tích Niên thuận thế ôm lấy hắn, nói nhỏ:

“ Vương gia, thiếp muốn ăn những món mà khi mang thai Trường An, người đã cho tìm về.”

Nghe vậy, Tĩnh Vương bật cười, xoa mái tóc dài của nàng:

“ Thì ra là thèm ăn à? Được thôi, bất kể nàng muốn gì, bản vương đều có thể mua được.”

Trước kia những món hắn mang về phần nhiều đều từ ngoài phủ, vốn chẳng lo bị hạ dược.

Từ đó trở đi, Vương Phúc An không chỉ chăm lo cho Tĩnh Vương, mà còn thường sai người đến các tửu lâu danh tiếng, mua về những món vừa ngon vừa bổ.

Tĩnh Vương cũng chẳng thiên vị, bên Lương trắc phi cũng được chia phần. Có sự tiếp tế ấy, Trương Tích Niên rốt cuộc có thể ăn ngon miệng hơn.

Sau Khi Xuyên Không, Thị Thiếp Yên Phận Trong Vương Phủ Nuôi Bảo Bối

Chương 53: Âm hàn tương khắc