Vài ngày sau Tết Trung Thu, ngày hai mươi chín tháng Tám, Chu thứ phi chuyển dạ, sau một ngày một đêm, sinh hạ Cửu hoàng tôn, được đặt tên là Hằng Hựu.
Sau yến tiệc đầy tháng của Hằng Hựu, phương pháp chủng đậu ngừa bệnh đậu mùa do Y Linh Huyên đưa ra cuối cùng cũng được Tĩnh Vương xác định là khả thi, sau đó dâng lên Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nghe nói về phương pháp này, liền lập tức hạ lệnh dùng tử tù trong thiên lao làm vật thí nghiệm, xem phương pháp chủng đậu có thật sự có thể phòng ngừa bệnh đậu mùa hay không.
Khoảng một tháng sau, kết quả được công bố, Hoàng Thượng ban thưởng cho Tĩnh Vương không ít đồ vật, còn ban cho hắn một chút thực quyền.
Có nhà mẹ đẻ của Vương phi và nhà mẹ đẻ của Lương trắc phi hộ tống và bảo vệ cho Tĩnh Vương, cộng thêm Tĩnh Vương nắm giữ nhiều phương pháp kiếm tiền và các cửa hàng của Y Linh Huyên, về phương diện tiền bạc hắn một chút cũng không thiếu.
Đến khi Thụy Vương và Thần Vương phản ứng kịp thì các bọn họ đã không thể kiểm soát được Tĩnh Vương nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tĩnh Vương ngày càng mạnh lên.
Tĩnh Vương làm việc đáng tin cậy, Hoàng Thượng cũng có ý nâng đỡ, Chiêu Phi được sách phong Quý phi.
Tiền triều sóng gió nổi lên, hậu viện lại yên tĩnh hiếm thấy. Cuộc sống như vậy duy trì suốt hai năm. Đức Nguyên năm thứ hai mươi bảy, Trường An đã qua sinh nhật bốn tuổi, Hoàng Thượng đích thân hạ lệnh, cho Trường An vào Thượng Thư Phòng đọc sách.
Đi cùng còn có Tam hoàng tôn Hằng Tiêu, và Ngũ hoàng tôn Hằng Hiên.
Sinh nhật của ba đứa chúng chỉ cách nhau một tháng, tự nhiên không thể thiên vị bên này, bạc đãi bên kia, thế là Tĩnh Vương đưa cả ba đứa cùng đi.
Sau bốn tuổi, ba huynh đệ đều dọn ra tiền viện ở, chỗ ở cũng gần nhau. Mỗi lần Trường An và bọn chúng có thể về hậu viện ở, Y Linh Huyên đều sẽ đến tìm Trương Tích Niên.
Cũng không biết Trường An và Hằng Hiên hai đứa này khắc khẩu sao vậy, Trường An rất chướng mắt Hằng Hiên, hai đứa lần nào cũng đánh nhau.
Mười ngày có thể về hậu viện ở hai ngày, mỗi lần đến hai ngày này, Trương Tích Niên đều cảm thấy vô cùng đau đầu.
"Trương muội muội, muội có ý kiến gì với ta sao? Sao lần nào Trường An cũng đánh Hiên nhi thành ra nông nỗi này?"
Y Linh Huyên kéo cánh tay của con trai mình, bảo Trương Tích Niên nhìn khuôn mặt thê thảm của Hằng Hiên, một vết thâm tím to đùng dưới mắt, trên sống mũi còn có vết bầm xanh rõ ràng.
"Y tỷ tỷ, hai đứa trẻ đánh nhau, tỷ cũng không thể chỉ thiên vị một bên được chứ? Lần nào tỷ cũng đến tìm ta, nhưng lần nào cũng không giải quyết ổn thỏa. Trường An không phải người gây sự trước, tỷ cũng nên quản thúc Hằng Hiên một chút chứ!"
Thấy Y Linh Huyên lại sắp nổi giận, Trương Tích Niên đành gọi con trai mình ra: "Trường An, lại đây cho nương, lần này con lại vì sao đánh Hằng Hiên?"
Từ khi Trường An tròn ba tuổi, đứa trẻ Trường An này càng ngày càng không quản được nữa.
Cưỡi ngựa b.ắ.n cung cái gì cũng học, lại còn đặc biệt thích tranh cường háo thắng, không hợp lời liền vung nắm đấm, nhưng đứa bé này vẫn có chừng mực, thường thì sẽ không ra tay trước, cũng sẽ không quá đáng.
Trường An từ trong phòng bước ra, đứa trẻ bốn tuổi, cao lớn vạm vỡ, trên người còn có cơ bắp rắn chắc, chiều cao hơn Hằng Hiên một cái đầu, đem ra ngoài nói sáu bảy tuổi cũng có người tin.
"Dì Thứ phi Y, Trường An thỉnh an dì." Trường An vẫn rất hiểu lễ nghĩa, gặp trưởng bối trước tiên hành lễ.
Trương Tích Niên nhìn Trường An nghiêm nghị hỏi: "Trường An, con vì sao lại đánh Hằng Hiên?"
Trường An ủy khuất nói: “Mẫu phi, con cũng không muốn thế, nhưng Hằng Hiên cứ mắng con mãi, hắn nói con là đồ thô lỗ, chỉ biết múa đao chơi súng, chữ cũng viết không nên hồn.
Hắn nói con tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản. Con không thèm để ý hắn, hắn lại phá hoại, không phải xé sách của con thì cũng là làm rơi bút mẫu phi mua cho con, đây đã là lần thứ ba rồi.”
Trương Tích Niên quay đầu nhìn Y Linh Huyên: “Y tỷ tỷ, người xem?”
Y Linh Huyên cúi đầu nhìn Hằng Hiên, Hằng Hiên liền trừng mắt, chỉ vào Trường An nói: “Ta nói có sai đâu, ngươi vốn dĩ là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, chữ thầy dạy dễ như thế mà ngươi cũng không biết viết.
Tự mình ngu dốt còn không cho người ta nói, ta cứ phải nói, ngươi chính là đồ ngu ngốc đại ngu ngốc!”
Hằng Hiên chỉ vào Trường An mắng một trận, rồi trốn sau lưng Y Linh Huyên, lè lưỡi trêu chọc Trường An và Trương Tích Niên.
Trường An hừ lạnh một tiếng, nhặt một viên đá nhỏ dưới đất, rồi ném về phía Hằng Hiên, Hằng Hiên đau đớn kêu lên một tiếng, quỳ một gối xuống đất.
Y Linh Huyên sắc mặt khó coi, nhìn Trường An, lại quay đầu véo tai Hằng Hiên: “Hằng Hiên! Ta đã dạy con bao nhiêu lần rồi, hãy bỏ cái tính cách bá đạo của con đi, Trường An là ca ca con!
Trường An, nói gì thì nói Hằng Hiên cũng là đệ đệ của con, cho dù hắn mắng con vài câu, con cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?”
Trường An không nói gì, đi đến sau lưng Trương Tích Niên, gây họa liền trốn sau lưng mẹ, hắn cũng có mẹ, ai mà chẳng biết làm thế.
Trương Tích Niên chắn trước mặt Trường An: “Y tỷ tỷ, người cũng thấy rồi đó, ngay trước mặt người mà Hằng Hiên còn dám mắng Trường An, huống hồ là những lúc chúng ta không thấy.
Trường An không phải là người gây sự trước, nếu muốn Hằng Hiên không bị đánh nữa, Y tỷ tỷ, người vẫn nên quản chặt cái miệng của Hằng Hiên đi.”
Thấy Hằng Hiên vẫn một mặt không phục, Y Linh Huyên cũng có chút khó xử, cuối cùng chỉ có thể véo tai Hằng Hiên, kéo hắn đi.
Hai mẹ con vừa đi, Trương Tích Niên quay đầu liền búng cho Trường An một cái vào trán.
Trường An kêu ối một tiếng, ôm lấy trán mình.
“Con nói con xem, giấu tài thì con cứ giấu tài đi, sao ngày nào cũng gây chuyện như vậy? Liên tiếp mấy tháng nay, Y Trắc phi, Chu Thứ phi, cả Vương phi cũng tìm ta mấy lần rồi.
Nhi tử, con cứ thế này, con có biết nương con sẽ phải giảm thọ bao nhiêu năm không?” Trương Tích Niên lại vươn tay xoa xoa cái trán hơi đỏ của nhi tử, thở dài nói.
Thật ra Trường An không hề ngu dốt, ngược lại hắn là một thiên tài, bất luận là Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, hay những cuốn sách khác, chỉ cần Trường An xem vài lượt, lập tức có thể đọc thuộc lòng.
Nhưng hắn dường như không có mấy hứng thú với việc đọc sách viết chữ, trái lại cả ngày chỉ thích hòa mình cùng đám phủ binh, học cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Hằng Hiên nói cũng không sai, chữ của Trường An quả thật rất khó coi, Trường An nhận mặt chữ nhanh, đọc thuộc sách cũng nhanh, chỉ là không thể tĩnh tâm học viết chữ, vì vậy chữ viết của hắn vô cùng khó coi.
Tĩnh Vương hứng thú dạy hắn mấy ngày, cuối cùng trực tiếp ném bút rồi mắng mỏ bỏ đi, liên tiếp hơn mười ngày không gặp lại Trường An, có thể thấy đã khiến lão cha tức giận không ít.
Trường An cười tủm tỉm tiến lên nắm tay Trương Tích Niên, nói: “Nếu con không như vậy, làm sao có thể khiến những người đó yên tâm? Con càng tỏ ra vẻ ngông nghênh bất tài, những nữ nhân ở hậu viện sẽ không còn cảnh giác như thế nữa.”
Kể từ khi Trương Tích Niên trở thành Trắc phi, dù Tĩnh Vương cố ý không thường xuyên đến chỗ nàng, nhưng Trương Tích Niên vẫn ở trong tâm điểm chú ý, dù sao cả hậu viện chỉ có nàng liên tiếp sinh được hai nhi tử.
Hai năm nay, hậu viện bề ngoài trông có vẻ yên bình, nhưng thực chất cũng không thu liễm nhiều, Trương Tích Niên và hai đứa con cùng sống ở Bích Thủy Vân Cư, đôi khi vẫn gặp phải những bàn tay đen tối.
Trường An biết được điều đó, dứt khoát không kìm nén tính khí nữa, gặp chuyện không phục là làm ngay, triệt để thể hiện bốn chữ "đầu óc đơn giản".
Vương phi và những người khác đã quan sát Trường An lâu như vậy, bây giờ Trường An càng gây họa, các nàng ngược lại dần yên tâm hơn.
Liên tiếp sinh hai nhi tử, nhưng nhi tử lại là kẻ bất tài vô dụng, thì có ích gì, cho nên gần đây mặc dù Trương Tích Niên thường xuyên bị "phụ huynh" gọi đến, nhưng không có ai ngáng chân nàng, cuộc sống nhỏ của nàng ngược lại càng ngày càng dễ chịu.