Siêu Thị Vãng Sinh

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi mở một “Siêu Thị Vãng Sinh" có thể thông âm dương.

Nhưng từ khi khai trương, người sống không vào, người c.h.ế.t không đến, lại còn bị lừa đảo.

Mãi cho đến ngày hôm nay…

Trong cửa hàng xuất hiện một đứa trẻ đeo kính râm, nó ôm một tấm ảnh di ảnh đến, nói muốn gặp mẹ.

Kính râm gỡ xuống, lộ ra hai hốc mắt đầy máu.

Nhìn thấy cảnh này, cô bạn ma mất não của tôi lập tức vụt một cái, bay vọt ra ngoài.

1

"Đi qua, ghé qua, đừng bỏ qua!!! Hôm nay kỷ niệm khai trương giảm giá, liên hệ một lần chỉ tốn một năm dương thọ, không lừa già dối trẻ!"

Tôi dựa vào khung cửa, ra sức rao hàng một cách yếu ớt.

Trên phố xuất hiện một bà cụ thời thượng, mắt tôi sáng lên, chạy đến xách gậy giúp bà.

"Bà ơi, vào cửa hàng con xem cho ạ! Số tiền riêng của ông chồng quá cố của bà vẫn chưa tìm thấy phải không? Có muốn con hỏi giúp không? Lần này chỉ thu một năm dương thọ thôi!"

Tôi vừa kéo vừa lôi bà cụ vào cửa hàng, đang chuẩn bị giới thiệu, bà cụ thời thượng bỗng quỵch xuống hướng về phía đại sảnh phía Bắc.

Đập đầu ba cái thật mạnh, chỉ nghe bà lẩm bẩm:

"Ông ơi cảm ơn tiền của ông, tôi đã tìm được chồng mới rồi, đừng tìm tôi nữa, kiếp sau chúng ta gặp lại!"

Lời chưa dứt, bà đã bật dậy chạy ra ngoài, đôi chân vòng kiềng gầy còm quay như chong chóng.

Khi tôi đuổi ra, bà đã ngồi trên xe máy của một chàng trai trẻ.

"Này cô bé xem bói, tôi thừa nhận cửa hàng tồi tàn của cô có chút tác dụng, nhưng đây là lòng tốt của chồng tôi, tôi không cần trả bằng dương thọ đâu, chúc cô làm ăn phát đạt nhé!"

Chàng trai cơ bắp cuồn cuộn quay lại, hôn một cái vào má bà cụ, rồi nháy mắt cười với tôi.

Bắp tay anh ta nổi lên, đạp mạnh ga, chở bà cụ thời thượng phóng đi.

Gió lớn vù vù, cuốn đầy cát vào miệng tôi.

Lừa đảo thì lừa đảo, sao còn chửi người?

Tôi nhổ một bãi nước bọt, chỉ thấy thái dương đau nhức, một năm tuổi thọ nữa lại bị trừ vào tài khoản của tôi.

Không đúng, phải là mười năm.

Bà cụ thời thượng này là khách quen của cửa hàng, nửa năm trước đã đồng ý dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy cơ hội liên lạc với chồng quá cố, chỉ để tìm số tiền riêng 10 triệu của ông ấy.

Kết quả đến bước cuối cùng, chỉ cần in dấu vân tay m.á.u lên hợp đồng, bà ta lại lật lọng, bỏ của chạy lấy người.

Tội nghiệp cho ông lão dưới âm phủ vừa được tôi tìm thấy, thậm chí đã từ bỏ cơ hội đầu thai, mềm lòng báo mộng cho bà ta.

Tôi lật sổ sách muốn khóc mà không ra nước mắt, con số -10 năm chói loá đập vào mắt.

Mẹ kiếp, tôi thực sự muốn c.h.ế.t quách đi cho xong!

Dùng mười năm để chôn vùi tình yêu cho họ, tôi tự phạt ba chén vì lòng tốt của mình!

Cứ tiếp tục thế này, đến năm nào tháng nào tôi mới tích cóp đủ 100 năm để trở lại điện Diêm Vương đây!!!

2

Hai chữ "Vãng Sinh" trên đầu bị gió thổi bay, tôi thở dài, đạp chân một cái, nhảy lên buộc lại bằng dải lụa trắng.

Mười năm trước, tôi vì phạm lỗi nên bị tống cổ khỏi điện Diêm Vương, trở thành người vãng sinh, mở một siêu thị "Vãng Sinh" ở vùng Tây Bắc hoang vu này.

Người sống dùng dương thọ để đổi lấy liên lạc với người đã khuất.

Những hồn ma còn ký ức dùng một kiếp luân hồi để đổi lấy cơ hội báo mộng cho người sống.

Âm dương tương thông, lấy m.á.u làm khế ước, nhất định có một bên phải trả giá.

Dù là người sống hay người đã khuất, không ai quá đắm chìm vào quá khứ, phần nhiều đều hướng về phía trước.

Vì vậy lúc mới khai trương dù khách đông nghịt, nhưng không có một giao dịch nào thành công, duy nhất bà cụ thời thượng kia lại là kẻ lừa đảo.

Tôi ngồi trên bảng hiệu nhìn mặt trời lặn, khi nhảy xuống lại đè trúng một người đàn ông, tôi lập tức bật ra xa.

Người đàn ông mặc vest, qua cặp kính gọng vàng nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Cô thực sự có thể giúp người sống trò chuyện với người chết?"

Có cơm rồi!

Trong lòng mừng rỡ, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình thản.

"Không thể trò chuyện, nhưng có thể để đối phương vào giấc mơ, anh có muốn vào cửa hàng tìm hiểu chi tiết không?"

Anh ta nhìn chằm chằm vào đầu tôi một lúc, đeo găng tay điều chỉnh kính, đột nhiên đáp:

" Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, âm dương tương thông, thật là vô lý! Đây là…"

Mẹ kiếp!

Không tin còn hỏi!

Tôi quay người đóng cửa gọn lẹ, vui vẻ bắt đầu cuộc sống về đêm.

Trước mặt đâu lo chuyện sau lưng, vui được ngày nào hay ngày đó vậy.

Dù giờ tôi chỉ được tính là nửa người.

Tivi chiếu thời sự hôm nay, giáo sư phẫu thuật thần kinh uy tín nhất thế giới Tống Liêm học thành tài trở về nước.

Tôi liếc nhìn, người này chính là gã đàn ông kỳ quặc hôm nay, đang định xem kỹ thì đèn điện nhấp nháy hai cái, tất cả nguồn sáng trong phòng đột nhiên tắt ngấm.

Giọng nói quen thuộc vang lên:

"Lương Sanh, Lương Sanh, hôm nay có người đàn ông nào đến tìm cậu không? Anh ta có hỏi đến tôi không?"

Khâu Ngọc Như là vị khách ma đầu tiên của cửa hàng, cô ấy mãi không tìm được đường Hoàng Tuyền, chỉ có thể lang thang trên dương gian, là tôi đã thu nhận cô ấy.

Mỗi ngày cô đều lặp lại câu nói trên.

Cô nói mình đang đợi chồng chủ động tìm đến.

Đợi mãi mấy năm trời, qua lại nhiều lần, chúng tôi dần trở thành bạn bè.

Khâu Ngọc Như lơ lửng trên không, cúi xuống ngửi lon Coca bên tay tôi, mặt đầy ngưỡng mộ.

Lúc sống chắc cô là một phụ nữ xinh đẹp, dù giờ da mặt xám xịt, vẫn không che được vẻ đẹp kiều diễm.

Nhưng cô ấy không có não, là không có não thật sự.

Toàn bộ phần não bị lấy đi, chỉ còn lại vài mảnh xương sọ, nối với khuôn mặt trống rỗng phía trước.

Theo tôi thấy, lúc c.h.ế.t cô ấy chắc đã cực kỳ thảm thiết.

Còn việc không tìm được đường Hoàng Tuyền, rất có thể là do t.h.i t.h.ể không được an táng đàng hoàng.

Nhưng cô lại không chút oán hận, luôn là một con ma vui vẻ, sống vô tư thoải mái.

Ngày hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.

Có khách sao? Khai trương à?

Tôi chạy ra mở cửa, nhưng bỏ qua cục đen đen chưa kịp bay đi sau lưng.

3

"Chị ơi, chị có thể giúp em tìm mẹ không?"

Tôi nhìn đứa bé chưa đến đầu gối trước mặt, đầu lại bắt đầu đau.

Tôi kéo nó vào cửa hàng, tìm chỗ ngồi xuống.

"Em bé, chỗ chị không tiếp trẻ con đâu, bố mẹ em đâu?"

Siêu Thị Vãng Sinh

Chương 1

Chương trước
Chương sau