"Cô ấy không nói gì cả, cô ấy căm hận anh, chỉ muốn anh c.h.ế.t sớm!"
Tống Liêm mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt dần tắt lịm.
"Cô ấy nên hận tôi, nên hận, tiếc là tôi không thể như ý cô ấy, tôi còn phải chữa bệnh cứu người, tôi còn phải …"
Anh ta trợn mắt, giọng nói thay đổi, cả người đột nhiên trở nên điên cuồng, như bị trúng tà.
9
Tống Liêm quét sạch hồ sơ bệnh án trên bàn làm việc.
"Chết thì tốt quá! Làm đối tượng thí nghiệm của tôi là vinh hạnh của cô ấy! Cô ấy còn không hài lòng gì nữa? Vốn dĩ đã là người sắp chết, có tôi mới khiến cái c.h.ế.t của cô ấy có giá trị! Cô biết không? Sau lần thí nghiệm đó, tôi đã nghiên cứu ra phương pháp chữa ung thư não, đầu tiên trên toàn cầu đấy! Kỳ tích trong lịch sử y học!"
"Cô biết điều này có thể cứu bao nhiêu người không? Tống Liêm tôi đúng là thiên tài, nhưng tại sao không thể sớm hơn một chút? Hahaha, sớm hơn để tôi công thành danh toại, chỉ sớm hơn một chút thôi…"
Anh ta như một kẻ điên, chạy tới nắm vai tôi lắc mạnh.
"Sớm cái con khỉ! Đầu óc anh bị chó ăn rồi sao? Sớm hơn cái gì? Sớm hơn để anh g.i.ế.c vợ mình? Anh có biết lẽ ra cô ấy còn có thể sống không!"
Tôi tức giận run người, nhảy lên đập vào đầu anh ta, chỉ muốn lập tức trở về điện Diêm Vương lấy sổ sinh tử, xóa tên anh ta ngay lập tức!
Đáng chết! Kẻ đã hãm hại chị em tôi, phải c.h.ế.t ngay lập tức!
Tất cả đều c.h.ế.t hết cho tôi!
Tôi lùi lại hai bước, ngắt lời anh ta đang lẩm bẩm điên cuồng.
"Đồ thối nát không biết hối cải! Tôi khuyên anh nên đi tự thú sớm hơn, g.i.ế.c người phải đền mạng! Không thì kiếp này nhất định khiến anh ngồi tù đến mọt gông!"
Tôi kìm nén sự bốc đồng trong lòng, ở thời đại này, pháp luật sẽ trừng phạt mọi tội nhân cứng đầu!
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, tôi tiếp tục hỏi dồn.
"Trước khi anh đưa Điểm Điểm đến cửa hàng, có từng gặp ai không?"
Hoặc, có thể không phải người.
Dĩ nhiên, tôi không nói ra câu này, chỉ là lần đó thấy một vệt tím đỏ kỳ lạ trong mắt Điểm Điểm.
Quá giống một người quen cũ lâu ngày không gặp.
Sau cơn điên cuồng, Tống Liêm như cái xác không hồn, mắt nhìn thẳng về phía trước, tôi chưa kịp hỏi thêm.
Ánh đèn trong phòng khám đột nhiên nhấp nháy, tấm vải màu xanh nhạt sau lưng anh ta tự động kéo ra, giường di động đột nhiên lao thẳng về phía Tống Liêm.
Và ngay bên giường, một cái đầu người đang lơ lửng.
10
"Chuyện gì vậy?"
Tống Liêm bừng tỉnh, cái đầu sau lưng anh ta đột nhiên phát ra ánh sáng xanh lè, nhe răng cười, thách thức làm điệu mắt lác về phía tôi.
Da gà nổi khắp người, sống lưng lạnh toát.
Lương Sanh tôi, cả đời ghét nhất là mắt lác.
Kìm nén cảm giác ghê tởm, tôi lén lấy bùa từ tay áo, lao tới dán lên đầu nó.
Chớp mắt sau, nó với tốc độ chớp nhoáng, từ bệ cửa sổ nhảy xuống.
Không kịp nghĩ ngợi, tôi đuổi theo ngay, hoàn toàn bỏ qua Tống Liêm trong phòng bệnh.
Dù sao cũng sắp Tết rồi, trên đường về rẽ vào một con hẻm, xin chị em bên sông Vong Xuyên vài giọt canh Mạnh Bà.
Đuổi theo cái đầu chạy một mạch, cuối cùng dừng ở khu rừng nhỏ trong bệnh viện.
Nó lùi hai bước, tôi lập tức cảnh giác, quỷ lùi tức là tiến, đây là dấu hiệu chuẩn bị ra chiêu!
Tôi rút kiếm trấn hồn chuẩn bị chiến đấu, nhưng cái đầu kia ánh xanh biến mất, rồi "bộp" một tiếng rơi xuống đất.
Lăn lông lốc đến chân tôi, bên trong đổ ra một đống tro đen.
Tôi cúi xuống, dùng tay kiểm tra, chỉ là một mô hình đầu lâu y tế.
Thuật che mắt!
Trên đời này biết tôi ghét mắt lác không nhiều, Khâu Ngọc Như là một trong số đó.
Khâu Ngọc Như?
… Chết rồi! Đúng là kế điệu hổ ly sơn!
Tôi ba chân bốn cẳng chạy về phòng làm việc của Tống Liêm, khi đến nơi, Tống Liêm trán đen kịt, ngồi bệt trên ghế đờ đẫn nhìn ảo ảnh trước mặt.
Trong làn khói mờ ảo, hiện lên những kỷ niệm ngọt ngào thời đại học của họ.
Sau lưng Tống Liêm, đầu Khâu Ngọc Như đặt lên vai anh ta, đang hút linh hồn anh.
Toàn thân cô đầy sát khí, ý thức đã bị oán niệm ăn mòn quá nửa, hận thù che mắt.
Tống Liêm đáng bị trừng phạt, nhưng không nên bằng cách này, vì một người như thế mà đọa vào địa ngục mười tám tầng, không đáng.
Tôi nắm chặt tay... nhưng Tống Liêm thực sự đáng chết!
Đúng lúc tôi do dự, có người xông vào.
"Bác sĩ Tống, bệnh nhân giường 6 ngừng tim, trưởng khoa gọi anh qua hỗ trợ cấp cứu!"
Thuật hút hồn bị gián đoạn, Khâu Ngọc Như ngẩng đầu, hằn học nhìn y tá vừa mở cửa, cô nghiêng cổ, thè lưỡi bay tới.
Tôi niệm chú, thời gian ngưng đọng lại …
Giây tiếp theo, tôi xoay người đứng chắn trước mặt y tá, lưỡi nhớt nhát đập thẳng vào giữa trán tôi, khiến đầu óc quay cuồng.
Tôi hít sâu, chuẩn bị rút bùa dán lên cái đầu đang vươn dài.
Cùng lúc, một con quỷ đầu người mình rắn lẻn qua cửa sổ, lao thẳng đến Tống Liêm.
Khâu Ngọc Như nhanh chóng né người, vật lộn với con quỷ, trong lúc giằng co, cô dần lép vế.
Động tác của con quái vật đó sao quen thế?
"Thập Nhất! Dừng lại!"
Con quỷ đột nhiên cứng đờ, toàn thân run lên, sau gáy bị Khâu Ngọc Như đập một cái lưỡi.
Nó từ từ quay đầu, cười ngượng với tôi:
"Sư nương..."
Quả là người quen cũ!
Quỷ Thập Nhất, mười năm trước đào tẩu từ điện Diêm Vương, vệt tím đỏ thấy trong mắt Điểm Điểm cũng là hắn!
Bị trúng đòn mạnh, Quỷ Thập Nhất co rúm đuôi rắn, khóe miệng rỉ máu, đau đớn ôm ngực:
"Sư nương... cháu sẽ tìm sư nương nói chuyện sau, mau đưa Tống Liêm đi cứu người! Chậm một bước bà của cháu sẽ không kịp mất!!!"
Lời chưa dứt, "vút" một tiếng, tôi thu cả hai vào hộp.
"Một con quỷ năm trăm tuổi, còn dám gọi người ta là bà?"
Lão già này giả trẻ thật là siêu, mấy trò quanh co dương gian bị nó chơi thông thạo!
Khi nắp hộp đóng lại, cảm nhận trọng lượng nặng trịch trong tay, ánh mắt tôi chớp động.
Thời gian trở lại …
Tống Liêm bật dậy khỏi ghế, tỉnh táo trở lại, đang lo lắng nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó.
Cô y tá bên cạnh đờ đẫn, tôi véo má cô:
"Còn đứng đó làm gì? Mau đưa vị bác sĩ vĩ đại của các cô đi cứu người đi!"
11
Sau khi xử lý xong xuôi, tôi bưng hộp định đi, chiếc hộp đen đột nhiên rung động, làm tê tay tôi.
"Sư nương, cháu là quỷ tốt! Bao năm nay chưa từng làm ác, xin sư nương cho cháu đi thăm bà!"