Giản Hành Chi phân tích kỹ càng: “Mưu kế này của chúng ta gọi là cắt đuôi cầu sinh.”
“Chuyện này …” Tần Uyển Uyển nghe vậy, hơi khó xử: “Ông ta là một phàm nhân, đối xử với ông ta như thế không tốt lắm thì phải?”
“Tới bây giờ mà một câu nói thật cũng không chịu nói, còn muốn chúng ta liều mạng vì ông ta, như vậy là tốt sao?”
Giản Hành Chi cười nhạo: “Trông cũng chẳng phải kẻ tốt lành, không biết là loại chó cắn chó gì.
Dù là vì điểm tích lũy, ta cũng tội gì liều mạng vì ông ta.”
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, gật đầu: “Sư phụ nói phải.”
“Được rồi.” Giản Hành Chi chắp ngón tay vẽ một cái, nhảy lên phi kiếm, ngự kiếm bay đi: “Ta đi trước dò đường, các người từ từ đi.”
Nói xong, bóng dáng Giản Hành Chi biến mất.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhìn nhau, nàng vội nói: “Ta vào trong xe canh chừng ông ta.”
Tạ Cô Đường gật đầu: “Vậy ta và Nam Phong ở ngoài.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, căn dặn đoàn xe đi trước, nhường Quân Thù bọc hậu phía sau, rồi mới đi nhanh về xe ngựa.
Quân Thù đang ngồi trong xe, ánh mắt u buồn nhìn xa xa.
Thấy Tần Uyển Uyển đi vào, hắn mỉm cười chua xót: “Tần cô nương.”
“Sắp vào thành trì chính của Ninh thị, ta vào đây bảo vệ ông.”
Tần Uyển Uyển giải thích, xe ngựa bước lên con đường dây xích.
Quân Thù nghe vậy cảm kích: “Bèo nước gặp nhau, không ngờ được cô nương chiếu cố như thế…”
“Không có gì, vạn sự vạn vật đều có nhân quả.”
Tần Uyển Uyển khoát tay: “Hôm nay, đạo hữu khá hơn chưa?”
“Thân thể đã khôi phục tương đối…” Quân Thù cười: “Đa tạ đạo hữu quan tâm.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, không nhiều lời.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài của sổ, quan sát xung quanh.
Quân Thù nương theo tầm mắt nàng nhìn ra ngoài, phát hiện dường như xe ngựa bọn họ đổi vị trí, không khỏi cau mày: “Vì sao xe ngựa chúng ta phải đổi chỗ?”
“À.” Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng, nghiêm trang nói láo: “Vì nghĩ tới thân phận ông đặc biệt, đoạn đường sau cùng này khá nguy hiểm, người bình thường chắc chắn sẽ đặt người cần bảo vệ ở chính giữa.
Vì vậy, chúng ta hành động bất ngờ, đi ở sau cùng, dễ dàng bảo vệ ông hơn.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển sợ hắn hoài nghi, vội nói: “Sư phụ ta đi mở đường rồi, ta và Tạ đạo quân cùng bảo vệ ông.
Ông đừng sợ.”
Nghe thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đều bảo vệ hắn, Quân Thù yên tâm hơn nhiều, cảm động nói: “Chúng ta vốn không quen biết, không ngờ mọi người lại đối tốt với ta như thế.
Ta thật là…”
“Ừ thì… mọi người gặp nhau đã là cái duyên.” Tần Uyển Uyển cố bày ra vẻ mặt chính khí cuồn cuộn: “Ông không cần để trong lòng.”
“Sao ta có thể không để trong lòng?”
Quân Thù đau lòng, ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển, vẻ mặt chân thành: “Người tin tưởng trước đây đều đã phản bội.
Vốn tưởng chân ái, ai ngờ tựa ảo mộng.
Ta nghĩ rằng thế gian chỉ còn lại lừa dối, không ngờ còn có người tốt bụng như cô nương bên cạnh làm bạn.”
“Ông nói chuyện… thật có vần điệu.” Tần Uyển Uyển nhìn bộ dạng tuổi già sức yếu gượng ép cua gái của Quân Thù, không khỏi ngồi thụt về sau.
Quân Thù thấy Tần Uyển Uyển đề phòng, nhớ tới gương mặt của mình, bỗng cảm thấymất mát.
Hắn ngẫm nghĩ, không nhịn được mở miệng: “Cô nương, thật ra hiện tại ta mất hết tu vi, nếu tu vi vẫn còn… ta … ta trông cũng không tệ.”
Tần Uyển Uyển không nghi ngờ, dù sao chỉ số nhan sắc cũng chín mươi điểm.
Nàng gật đầu: “Ta tin.”
“Cô nương thật giống một người trước đây ta quen.
Nàng thích mặt đồ đỏ giống cô nương, mặc dù tính tình lạnh nhạt, hay cáu kỉnh, nhưng hết lòng hết dạ với ta, vô cùng săn sóc.
Ta đã từng cảm thấy nàng ấy thèm muốn vinh hoa phú quý.
Ta muốn một tình yêu thuần khiết, vì một người phụ nữ mà tổn thương nàng, không ngờ người phụ đó cũng gạt ta …”
Quân Thù nhớ đến chuyện cũ, vô cùng hối hận.
Tần Uyển Uyển nghe vậy hiểu ra, người này chẳng phải giống Quân Thù lúc trước sao? Đồ đểu cáng.
Hơn nữa trừ mặc y phục đỏ, nàng và cô gái kia giống chỗ nào? Tưởng bở.
Nàng lập tức không còn áy náy đối với kế hoạch cắt đuôi của Giản Hành Chi.
Lúc này, xe ngựa đã đi lên con đường hiểm trở, rẽ ngoặc đã nhìn thấy thành trì chính của Ninh thị.
Thành trì cuối trời tràn ngập băng tuyết.
Đoàn xe đi trên con đường hiểm trở nhìn thấy thành trì này, rất nhiều thị nữ đều “Oa” lên.
Thẩm Tri Minh quan sát từ xa, mở miệng hỏi quạ đen trên vai: “Làm xong hết chưa?”
Quạ đen gật đầu, Thẩm Tri Minh cười khẽ: “Hôm nay, bất quá chỉ là một phàm nhân, vài lá bùa nổ của ta là có thể nổ c.h.ế.t hắn.
Nếu bọn họ muốn cứu Quân Thù, chắc chắn sẽ bảo vệ nghiêm ngặt, đặt hắn ở giữa đoàn xe.
Chiếc xe ngựa ở giữa vừa đi qua, chúng ta lập tức châm bùa nổ.
Dù không thể nổ nát xe, chỉ cần rơi xuống vách đá, tu sĩ bình thường còn khó giữ mạng, huống hồ một phàm nhân?”
Thẩm Tri Minh vừa nói vừa nhìn đoàn xe đi qua vị trị ông ta đặt sẵn bùa nổ.