“Không.” Yên Vô Song giơ tay lên ngăn họ lại: “Chúng ta phải quan sát một lát, xem thử y có yếu đuối thật không.”
“Vẫn còn rất cảnh giác.”
666 nghe lời Yên Vô Song, bèn nói với Giản Hành Chi: “Chủ nhân, nào, cho bọn họ thấy sức mạnh thảo mai đi.”
Giản Hành Chi nghe vậy liền hiểu ý 666, đá một cước vào cục đá, la lên “Ối chao” rồi ngã xuống, bóp cổ họng kêu: “Á, đau quá.”
Cả bọn im ắng hồi lâu.
Cậu nhóc nghi ngờ lên tiếng: “Có phải cục đá to bằng con thỏ ban nãy bị y đá bể không?”
“Chân rất có lực.” Yên Vô Song cảm khái: “Không hổ là nam sủng.”
“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”
Cậu nhóc hờ hững nói: “Cuối cùng là bắt hay không?”
Yên Vô Song ngẫm nghĩ, quyết định: “Bắt!”
Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, y vô cùng hào hứng, sẵn sàng hành động, đợi Yên Vô Song đến tìm mình.
Không ngờ y đang tràn đầy mong đợi, bỗng nghe thấy tiếng gọi nũng nịu sau lưng: “Đại ca ca.”
Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một bé trai tám tuổi đứng tại đó, ngọt ngào gọi y: “Đệ lạc đường rồi, huynh có thể dẫn đệ về nhà không?”
Nghe giọng nói, bé trai này chính là đứa trẻ nói chuyện với Yên Vô Song lúc nãy.
Bọn họ lại dùng biện pháp vòng vo như vậy bắt y, có thể thấy vô cùng quý trọng tiền vốn.
“Được thôi.”
Vì để hợp lý bắt được Yên Vô Song đánh một trận, Giản Hành Chi quyết định đồng ý với bé trai.
Y bước tới, khoanh hai tay trước ngực: “Đi thôi, nhà nhóc ở đâu?”
Cậu bé nghe vậy vội vàng chỉ đường cho Giản Hành Chi.
Hai người cùng đi tới một quán rượu.
Người trong quán không nhiều lắm, ngồi lác đác vài người.
Yên Vô Song ngồi tại vị trí trong góc khuất, nhìn Giản Hành Chi từ xa, giơ tay, rất có phong phạm Đại ca: “Đón y tới đây.”
Nói xong, có người bước lên dẫn Giản Hành Chi và cậu bé bước vào.
Cậu bé hoàn toàn nghĩ Giản Hành Chi chẳng biết gì, giới thiệu với Giản Hành Chi: “Đây là giúp việc nhà ta.
Đại ca ca gặp ca ca ta đi, ăn một bữa cơm với ca ca ta.”
Giản Hành Chi gật đầu, thờ ơ theo cậu bé vào trong.
Đi tới góc phòng, y nhìn Yên Vô Song từ trên cao xuống.
Vì để thoát khỏi áp lực độ cao này, Yên Vô Song giơ tay, dựa ra sau ghế dựa, khí thế nói: “Ngươi tên gì?”
“Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi lạnh nhạt đáp.
Yên Vô Song gật đầu: “Tên rất hay, có tiếc nuối gì không? Sau ngày hôm nay, hẳn trên dời sẽ không còn cái tên này nữa.”
Giản Hành Chi không đáp.
Yên Vô Song cười to: “Ngươi không đoán được sao, cậu nhóc bên cạnh ngươi được gọi là Kim Kiếm Đồng Tử, hơn ba trăm tuổi, vốn không cần ngươi đưa tới.”
“Ờ.”
Giản Hành Chi gật đầu, Yên Vô Song đứng lên, lạnh mặt, áp sát Giản Hành Chi: “Sợ rồi sao? Hiện giờ, tửu quán này đều là người của chúng ta.
Ta ra vừa ra lệnh, mọi người cắn một miếng cũng đủ ăn sạch ngươi.”
“Cho nên ngươi muốn làm gì?”
“Lần này đến đây, ta muốn yêu cầu ngươi làm một chuyện.” Yên Vô Song nói xong, ngẩng đầu lên: “Đại diện chủ nhân ngươi, xin lỗi sư đệ ta.”
“Chủ nhân ngươi đánh sư đệ ta dã man trên võ đài, ta nhất định sẽ khiến các người trả giá đắt!”
Yên Vô Song ăn nói ngang ngược, Giản Hành Chi lén lút tụ kiếm.
“Vậy thì tới đây.”
Nói xong, Giản Hành Chi cười nhạo: “Để ta xem thực lực của ngươi.”
“Được.” Yên Vô Song cười khẩy: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta đây sẽ khiến ngươi thấy được sự lợi hại của Sơn trang Cự Kiếm.
Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ coi thường Sơn trang Cự Kiếm, không có kẻ nào có thể toàn thây rút lui.”
Ờ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy thì không lui.”
Vứt dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên c.h.é.m một nhát.
Yên Vô Song nhìn thấy kiếm của Giản Hành Chi, lập tức nhảy lùi.
Có điều động tác y nhanh, động tác Giản Hành Chi càng nhanh hơn.
Trước khi y nhảy, chuôi quang kiếm đã dừng ngay điểm rơi đợi y.
Khoảnh khắc y hạ xuống, ánh sáng rực lên, đánh bay y!
“Sư huynh!”
Thấy Yên Vô Song bị đánh bay, tất cả mọi người đều chạy tới, bao vây Giản Hành Chi, kéo Yên Vô Song dậy.
Giản Hành Chi cầm kiếm, nhìn quanh bốn phía: “Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ có ý đồ với đồ đệ ta, không có tên nào có thể toàn thây rút lui.
Ngươi có chiêu nào thì cứ việc đánh, xem ta có thể phá trong một kiếm hay không!”
Nghe vậy, Yên Vô Song nôn ra một búng máu, y được người đỡ dậy, th* d*c, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.
“Được, hay lắm, nếu đã tới nước này, ta không thể không cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của mình.”
“Mời.”
Giản Hành Chi giơ tay, mời y xuất chiêu.
Yên Vô Song cười to, giơ tay chỉ bên cạnh: “Ngươi có biết đối diện tửu quán này là chỗ nào không?”
“Chỗ nào?” Giản Hành Chi khó hiểu.
Vừa dứt lời, một đám kiếm tu đột ngột xông vào quán rượu, Yên Vô Song đắc ý cười, lập tức ngã xuống đất.
Người của Sơn trang Cự Kiếm đồng loạt đổi sắc mặt, có người nằm xuống vẩy m.á.u lên người, có người quỳ xuống bắt đầu gào khóc.