Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 274: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Không biết tại sao con phố ồn ào náo nhiệt ban nãy bỗng mất đi tư vị.

Thật ra y đơn độc hơn một trăm năm, đã sớm quen rồi.

Nhưng không biết tại sao, dường như đã quen náo nhiệt, đột nhiên trở lại một mình, chợt cảm thấy yên ắng kỳ lạ.

Y ngơ ngác đi trên phố, muốn khiến mình vui vẻ một chút.

Thật ra Tần Uyển Uyển không nói, y cũng biết.

Nàng chắc chắn đến miếu Nguyệt Lão với Tạ Cô Đường hứa hẹn cả đời.

Có lẽ là suốt đời, không chừng còn đời đời kiếp kiếp, lấy thiên tư của Tạ Cô Đường, phi thăng là chuyện sớm muộn.

Đợi tương lai bọn họ đến Tiên giới sẽ là thần tiên quyến lữ.

Giản Hành Chi ôm đống đồ nho nhỏ Tần Uyển Uyển mua cho, thơ thơ thẫn thẫn.

Một thanh niên đằng xa thấy y, lớn tiếng gọi: “Công tử, xem một quẻ không, giải đáp thắc mắc nhân sinh!”

Trước kia nghe nói thế, Giản Hành Chi chẳng bao giờ để ý, làm sao người phàm bên đường lại có thể bói ra chuyện thiên mệnh chứ?

Nhưng lúc này nghe nói thế, y theo bản năng dừng bước, ngẩng đầu lên.

Một thư sinh phe phẩy quạt, nở nụ cười trong trẻo ngồi yên nhìn y.

Thư sinh này toàn thân áo trắng, đôi mắt đào hoa mê người.

Giản Hành Chi do dự chốc lát, bước tới trước quầy hàng.

Thư sinh phe phẩy cây quạt: “Đoán chữ xem bói, công tử định xem gì?”

“Ta… có một câu hỏi.”

Giản Hành Chi nhíu mày, thư sinh giơ tay lên: “Mời nói.”

“Là thế này, ta có một bằng hữu…” Giản Hành Chi cân nhắc, mở miệng, nhấn mạnh: “Là bằng hữu.”

Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu, là bằng hữu.”

“Y có một nữ đồ đệ.

Nữ đồ đệ này nhìn trúng một kiếm tu, y cũng muốn làm mai cho họ.

Nhưng mỗi lần đồ đệ và kiếm tu kia ở cùng nhau, y lại thấy khó chịu.”

“Khó chịu thế nào?”

Thư sinh tò mò, Giản Hành Chi suy nghĩ, dốc cạn từ ngữ miêu tả: “Thì chua xót trong lòng, hơi tủi thân, không vui, còn hơi tức giận, rất phức tạp.”

Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi, đố kị.”

“Đố kị?” Giản Hành Chi cảm thấy từ này rất chính xác, y gật đầu: “ Đúng vậy, chính là đố kị.

Y không hiểu tại sao đồ đệ của mình lại biến thành của người khác chứ? Hơn nữa người khác còn nói với bằng hữu ta, sau này đồ đệ lập gia đình thì phải duy trì khoảng cách.

Nhưng y là sư phụ nàng mà, người kia còn tốt hơn sư phụ sao? Còn mạnh hơn sư phụ sao? Còn thân thiết quan tâm nàng hơn sư phụ sao?”

“Nếu có thể thì sao?” Thư sinh hỏi ngược lại, Giản Hành Chi chợt tắc nghẹn.

Thư sinh thấy Giản Hành Chi ngây người, hắn ngẫm nghĩ: “Ta hỏi công tử, ngài với nữ đồ đệ này …”

“Là bằng hữu ta!”

Giản Hành Chi nhấn mạnh, thư sinh gật đầu: “Được rồi, bằng hữu, vậy bằng hữu ngài có muốn sống cả đời với nữ đồ đệ kia không?”

Giản Hành Chi không hề do dự đáp: “Muốn.”

“Vậy nếu có một người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết muốn mãi mãi ở bên nữ đồ đệ của bằng hữu ngài, bằng hữu ngài có đồng ý không?”

Giản Hành Chi trầm mặc tỏ ý kháng cự, đến nghĩ mà y cũng không muốn, làm sao có người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết chứ?

Đàn ông đều là thứ khốn kiếp, trừ y.

Thư sinh đã hiểu: “Vậy ta hỏi ngài, nếu như có một ngày nữ đồ đệ của bằng hữu ngài chủ động hôn y, y có bằng lòng không?”

Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi trợn to mắt.

Giây phút đó, xúc cảm khoảnh khắc hôn lên cổ Tần Uyển Uyển dưới vách núi lướt qua đầu y.

Cả khuôn mặt y đỏ lựng, nhìn chằm chằm thư sinh.

“Ngươi… ngươi…”

“Có bằng lòng không?”

Thư sinh cắt lời y: “Không phải ngài, ngài căng thẳng cái gì?”

“Bằng…” Giản Hành Chi lắp bắp: “Bằng lòng.”

Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

“Ngươi hiểu cái gì?”

Thư sinh rút tờ giấy, cầm một kính lúp thủy tinh đẩy tới trước mặt Giản Hành Chi: “Đọc chữ bên trên lên nào.”

Giản Hành Chi hoang mang nhận lấy tờ giấy chỉ có một hàng chữ nhỏ đến mức chẳng thấy nổi, sử dụng kính lúp đọc từng chữ một:

Đấy, là, tình, yêu.

Tình yêu.

Đấy là tình yêu!

Tất cả bí kíp yêu đương y từng đọc đột nhiên tràn hết lên đầu, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đề hồ quán đỉnh(*).

(*) Cụm từ này được dùng trong Phật giáo, sử dụng để ví một khi trí tuệ khai mở thì con người có thể giải trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt

Y muốn mãi mãi ở cùng Tần Uyển Uyển, muốn chăm sóc Tần Uyển Uyển.

Người khác chăm sóc nàng, y không yên tâm, phải là y chăm sóc nàng.

Người khác luyện kiếm với nàng, y không yên tâm, phải là y tự mình đánh!

So với thầy, có thân phận gì ở bên nàng cả đời tốt hơn chồng nàng!

Tuyến tình cảm chó má gì đó, phải để y đánh!

Giản Hành Chi sáng tỏ thông suốt, đột ngột đứng bật dậy, dọa thư sinh giật thót: “Công tử, ngài định làm gì?”

“Ta phải trục xuất nàng khỏi sư môn!”

Giản Hành Chi tự lẩm bẩm, giơ tay vỗ một viên linh thạch, xoay người chạy băng băng về phía miếu Nguyệt Lão.

Thư sinh nhìn Giản Hành Chi chạy xa, phe phẩy quạt, nhìn linh thạch, bật tiếng cười nhạo.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 274: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt