Y dùng tay lấy không khỏi hơi … hơi thất lễ.
Nhưng trừ lấy tay thì còn có thể dùng cái gì?
Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, nhìn quanh quất, phát hiện cây gãi ngứa.
Y ngồi dịch đến mép bàn, cầm cây gãi ngứa quay lại, nhẹ nhàng cầm cây vén y phục lên, lộ ra một khe hở, nhìn thấy túi Càn Khôn của Tần Uyển Uyển đặt bên trong.
Giản Hành Chi cố gắng bỏ qua màu bạch ngọc bị túi Càn Khôn che lấp.
Sau khi xác nhận vị trí túi Càn Khôn, y vội vàng lấy cây gãi ngứa đè vạt áo, nghiêng đầu, nuốt nước bọt, cố giảm nhịp tim đập quá nhanh một hồi mới quay đầu nhìn lại n.g.ự.c Tần Uyển Uyển, nhớ lại vị trí sợi dây túi Càn Khôn lúc nãy, kiềm chế bàn tay run rẩy, thò cây gãi ngứa vào vạt áo Tần Uyển Uyển.
Cây gãi ngứa có một cái móc cong, y cố gắng sử dụng móc cong này móc sợi dây túi Càn Khôn, lôi túi ra.
Nhưng vì không nhìn thấy bên trong nên rất khó dùng cây gãi ngữa móc được túi.
Cây gãi ngứa móc tới móc lui trong vạt áo Tần Uyển Uyển, móc mãi không ra.
Giản Hành Chi nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc xử lý túi Càn Khôn.
Động tĩnh lớn như vậy không thể không khiến Tần Uyển Uyển tỉnh giấc.
Nàng chậm rãi mở mặt, nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi xổm bên mép giường, cầm cây gãi ngứa móc tới móc lui trong n.g.ự.c mình.
Tần Uyển Uyển nghi hoặc nhìn y chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Sư phụ?”
Giản Hành Chi bị Tần Uyển Uyển dọa giật nảy, y hoang mang ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tần Uyển Uyển, động tác của y cứng đờ.
Nên nói gì đây?
Chẳng có gì để nói.
Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh cất cây gãi ngứa, đặt ở mép giường, sau đó đứng dậy, đắp chăn cho Tần Uyển Uyển: “Ban đêm lạnh, con đắp thêm chăn, vi sư đi trước.”
Nói xong, y cuống quít chạy về phía cửa sổ.
Trước khi nhảy đột nhiên nhận ra không ổn, lại quay đầu chạy về phía cửa phòng, mở cửa đóng cửa, làm liền một mạch.
Tần Uyển Uyển hoài nghi nhìn loạt động tác của Giản Hành Chi.
Đợi y chạy rồi, Tần Uyển Uyển móc túi Càn Khôn trong lòng mình ra, suy nghĩ: “Y muốn trộm túi Càn Khôn của ta?”
Vì sao? Trong túi Càn Khôn có cái gì hay để y trộm?
Tần Uyển Uyển mù mờ khó hiểu.
Giản Hành Chi hoảng hốt chạy về phòng, uống vài ngụm nước mới bình tĩnh lại.
666 nhìn dáng vẻ của y, cảm thấy quá đáng thương, không nhịn được an ủi: “Chủ nhân, ngài cũng đừng sợ quá.
Ngài nhớ lại trước đây xem, lôi ra khí phách trước đây chẳng phải xong rồi à?!”
“Bây giờ giống với trước đây sao?!” Giản Hành Chi vừa nghe đã cảm thấy 666 chẳng hiểu gì cả.
“Trước đây, ta có thể g.i.ế.c quách người đi cho xong.
Nhưng hiện giờ, ta có thể g.i.ế.c Tần Uyển Uyển sao?”
“Vì sao không thể?” 666 biết rõ còn hỏi.
Giản Hành Chi nghẹn họng.
Y không muốn nói chuyện với 666, lại uống thêm vài ngụm, giả vờ bận rộn.
666 nhìn thấu sự nhếch nhác của y, chỉ hỏi: “Không trộm được bùa liền tâm thì sao đây?”
“Tiếp tục trộm.”
Giản Hành Chi suy nghĩ: “Hiện giờ, chúng ta có ba cách để làm.
Thượng sách là ta có thể làm nàng cảm động, xóa bỏ hiềm khích trước đây.”
“Trung sách thì sao?”
“Trung sách là ta có thể duy trì trạng thái hiện tại với nàng, trước khi phi thăng trộm được bùa liền tâm, sau đó mỗi người mỗi ngã.”
“Hạ sách?”
666 không nghĩ Giản Hành Chi nghĩ nhiều thế, khiến nó nhìn y với cặp mắt khác.
Giản Hành Chi cúi đầu không đáp.
Y rủ mắt, nhìn chén trà của mình.
Hồi lâu sau, y nhỏ giọng đáp: “Thì sẽ c.h.ế.t trong tay nàng.”
666: “…”
Ngài đúng là dám nghĩ.
Nhưng con người chẳng ai muốn chết, vì sinh tồn, Giản Hành Chi quyết định nỗ lực cố gắng hết mìnhf!
Y hít sâu một hơi, quay đầu hỏi 666: “Có sách gì chuyên dạy lấy lòng người khác không?”
“Có đó, có lấy lòng bằng vật chất, lấy lòng bằng tâm lý, lấy lòng bằng hành vi, ngài muốn loại nào?”
“Muốn hết!”
“5 điểm tích lũy.”
5 điểm tích lũy, bất quá chỉ bằng chuyện Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường lén gặp mặt sau lưng y!
Giản Hành Chi cố chịu đựng chua xót, an ủi bản thân, mở miệng phung phí: “Lấy!”
Vừa dứt lời, một đống sách rơi lộp bộp từ trên trời xuống.
Giản Hành Chi rút bừa một quyển, nhìn thấy bên trên viết “Quy luật sinh tồn Đại nội —— làm sao để nương nương thích bạn” .
Tựa đề này rất hấp dẫn, y quyết định tối nay bắt đầu học từ quyển này.
Giản Hành Chi cực khổ học tập một đêm, thuộc lòng tất cả những thứ chỉ dạy trong quyển sách.
Hôm sau, Tần Uyển Uyển vừa thức dậy đã thấy Giản Hành Chi đứng ở mép giường một cách ngay ngắn thẳng tắp.
Tần Uyển Uyển mù mờ: “Sư phụ?”
“Con thức rồi?” Giản Hành Chi mỉm cười dịu dàng, y lẩm nhẩm liên tục những gì học thuộc lòng đêm qua, nhưng lúc thực hành vẫn có chút lo lắng.
Tần Uyển Uyển kiềm chế sự sự lạ lùng trong lòng, quan sát Giản Hành Chi, gật đầu.
Nhìn Giản Hành Chi bưng trà cho nàng, dặn dò: “Con uống trà đi, trà vừa pha, ta đã dùng linh lực làm nguội đến nhiệt độ vừa phải, hiện giờ uống vào rất vừa miệng.”