Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 284: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ta cảm thấy tất cả đều quan trọng.”

Giản Hành Chi hiểu rồi.

Dựa theo giải thích của Tần Uyển Uyển, y gần như phá huỷ hết tất cả những thứ đó.

Hại nàng đến nơi này, không thể đoàn tụ với cha mẹ, sống chật vật đáng thương, y còn giẫm lên mặt nàng…

Giản Hành Chi hơi căng thẳng, y do dự, hỏi dò: “Vậy… nếu một ngày có người phá hủy hết những thứ này của con, con… con sẽ đối xử với y thế nào?”

“Đương nhiên là kẻ thù.”

Tần Uyển Uyển đáp dứt khoát, học theo khí phách của Giản Hành Chi: “Phải giết!”

“Nếu…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Con không g.i.ế.c được người này?”

“Vũ lực không thể thắng, đương nhiên phải dựa vào đầu óc.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ dựa theo lời Giản Hành Chi: “Giết được thì giết, không g.i.ế.c được, vậy thì hắn quan tâm cái gì, ra tay từ cái đó.”

“Ví dụ như?” Giản Hành Chi tò mò.

Tần Uyển Uyển nêu ví dụ: “Kẻ hám tiền, cướp tiền của hắn; kẻ hám danh, hủy thanh danh hắn; kẻ vô tâm, khiến hắn thật lòng rồi nhẫn tâm vứt bỏ; hắn dám bẻ cánh ta, ta phải hủy cả thiên đường của hắn!”

Giản Hành Chi sững sờ.

Y ngây ngốc nhìn Tần Uyển Uyển.

Lúc này, nàng mới chợt nhớ, tò mò hỏi: “Sư phụ, người hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì.”

Giản Hành Chi cuống quít lắc đầu, sau đó giục nàng: “Không phải con đi luyện kiếm sao? Con đi trước đi, ta đi ăn chút gì đó.”

Bình tĩnh.

Nói xong, Giản Hành Chi kiềm chế cảm xúc, cố gắng khiến mình bình tĩnh rời đi.

Đợi sau khi y đi, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, móc túi Càn Khôn trong lòng ra, nhìn chằm chằm hồi lâu.

Trong túi Càn Khôn có một lá bùa liền tâm.

Giản Hành Chi…

Tần Uyển Uyển suy nghĩ.

Vừa nhớ tới Giản Hành Chi quanh co vòng vèo trộm đồ, lại hỏi nàng vấn đề như vậy, nghĩ đến khả năng kia, nàng không nhịn được vừa tức vừa buồn cười.

Nàng ngước mắt nhìn hướng Giản Hành Chi chạy trốn.

Cất túi Càn Khôn lại.

Xem nàng dọa c.h.ế.t y.

***

【 Vở kịch nhỏ 1 】

Tần Uyển Uyển nói dối: “Sư phụ, ta không phải Tịch Sơn nữ quân.”

Giản Hành Chi biết rõ

Giản Hành Chi nói dối: “Ta thật sự không biết con là Tịch Sơn nữ quân.”

Tần Uyển Uyển biết rõ, mất: 1 chương.

Tổng kết: Chênh lệch chỉ số IQ.

【 Vở kịch nhỏ 2 】

Giản Hành Chi: “Con sẽ báo thù người hại con thế nào?”

Tần Uyển Uyển: “À, g.i.ế.c được thì giết, không g.i.ế.c được thì hành hạ hắn, khiến hắn yêu ta rồi vứt bỏ hắn!”

Giản Hành Chi thất kinh lập tức chạy trốn.

Phiên bản sủng vật:

Tần Uyển Uyển cho Giản Hành Chi xem cách làm canh thịt chó.

“Canh thịt chó là canh hầm từ thịt chó…”

Giản Hành Chi hoảng hốt chạy trốn.

【 Vở kịch nhỏ 3 】

666: “Hạ sách là gì?”

Giản Hành Chi: “Chết trong tay nàng.”

666: “Nếu không phải cô ấy cầm lá bùa liền tâm mà là một người khác, sách lược này có thay đổi không?”

Giản Hành Chi: “Có.”

666: “Có gì thay đổi?”

Giản Hành Chi: “Ba cách hợp lại làm một, trực tiếp giết.”

Giản Hành Chi: Cái ta sợ không phải là chết, cái ta sợ là Tần Uyển Uyển muốn ta chết.

Tần Uyển Uyển không muốn suy đoán sâu tâm tư của Giản Hành Chi.

Dù sao thì đến lúc đó, y đều sẽ biểu hiện ra.

Nàng cất túi Càn Khôn, xoay người đi tìm Tạ Cô Đường luyện kiếm, chỉ để lại một mình Giản Hành Chi ở trong vườn hoa, trấn an bản thân phải bình tĩnh.

Quả nhiên Tần Uyển Uyển là người ghi thù, nàng sẽ không tha thứ cho y.

Mặc dù biết chuyện này, nhưng đích thân xác nhận từ miệng Tần Uyển Uyển, đối với Giản Hành Chi mà nói vẫn là một loại đả kích.

Y ngồi trên hành lang, ngắm cỏ mọc oanh bay trong đình viện, lần đầu tiên nếm trải cảm xúc rối rắm phức tạp như thế.

Bỗng nhiên y hiểu được thương xuân bi thu(*).

(*) Thương mùa xuân, buồn mùa thu.

Ý chỉ nhìn cảnh vật biến đổi mà đa sầu đa cảm

Buồn một lần là cả buổi sáng.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường luyện kiếm xong trở về, thảo luận kiếm pháp đi ngang mặt y.

Tạ Cô Đường thấy y trước, giơ tay lên kính cẩn hành lễ: “Tiền bối.”

“Sư phụ.”

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, nở nụ cười trong trẻo.

Giản Hành Chi nhảy dựng lên khỏi hành lang, đứng thẳng người: “Tần… Bắc Thành!”

“Sư phụ, chúng ta định đi ăn sáng, đi chung không?”

Tần Uyển Uyển gọi y.

Giản Hành Chi theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đứng cùng nhau, y lại không nhịn được mà gật đầu.

“Vậy đi thôi.”

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng quay người, nói chuyện tiếp.

Giản Hành Chi đi theo sau bọn họ, nhìn hai người sóng vai bên nhau, ống tay áo lơ đãng ma sát, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào ống tay áo.

“Chủ nhân?”

666 không hiểu: “Ngài đang nhìn cái gì vậy?”

“Loại khó chịu này …” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Có phải là báo thù không?”

“Hả?”

666 hoang mang, Giản Hành Chi nghiêng đầu nhìn đình viện, thương cảm: “Chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người xưa khóc(1)! Dù khi rụng xuống thành bụi bùn, vẫn thoảng hương thơm ngát(2).”

(1)Hai câu trong bài “Giai nhân” của Đỗ Phủ

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 284: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt