Sư phụ, chờ ta có năng lực phi thăng, ta nhất định sẽ đại chiến với người ba trăm hiệp, đánh đến khi đạo tâm người vỡ nát, khiến người không thể để nhất thiên hạ nữa.”
Nghe nói thế, sắc mặt Giản Hành Chi tái mét.
Tần Uyển Uyển nhìn y bị dọa mặt mày trắng bệch, giơ tay lên vỗ vai y.
“Có điều sư phụ đừng sợ, người không phải loại người này.”
Không, ta phải.
Giản Hành Chi biết rõ, loại hành vi này của y nếu đặt lên người thường, chắc chắn là kẻ thù!
Nhưng y không dám nói thêm.
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển nhìn y tín nhiệm, y căn bản không dám lên tiếng.
Thấy Giản Hành Chi bị dọa, Tần Uyển Uyển cảm giác mỹ mãn vỗ vai y, sải bước ra cửa.
Thúy Lục và Tạ Cô Đường đã đợi nàng ở cổng từ sớm, Tần Uyển Uyển bước lên chào hỏi mọi người.
Chào hỏi xong, đoàn người đi theo Tần Uyển Uyển đến sàn đấu bán kết.
Tổng cộng 32 người đấu bán kết, là những tuyển thủ thắng liền mười trận mấy ngày qua.
Đấu bán kết xong chọn ra 4 tuyển thủ tiến vào vòng chung kết trong mười ngày tới.
Bốn người tới bên cạnh chỗ tuyển thủ dự thi ngồi, Thúy Lục cổ vũ Tần Uyển Uyển: “Hôm nay, muội cứ yên tâm mà đánh, đánh cho đã tay, đánh xảy ra chuyện thì Quỷ Thành gánh cho muội!”
“ Đúng vậy!” Nam Phong bày ra khí thế: “Chủ nhân, người là giỏi nhất!”
“Không cần lo lắng quá.” Tạ Cô Đường rõ ràng là người đáng tin nhất trong đám, trấn an nàng: “Thiên tư muội rất tốt.
Ta xem kiếm ý gần đây của muội không thành vấn đề.”
Tần Uyển Uyển nghe lời của Tạ Cô Đường, hoàn toàn yên tâm.
Thấy Giản Hành Chi không nói, nàng quay đầu nhìn y: “Sư phụ?”
“Hả?” Giản Hành Chi chợt bừng tỉnh khỏi sự dọa dẫm của Tần Uyển Uyển.
Nàng như cười như không nhìn y: “Người không nói chút gì đó à?”
“Con…” Giản Hành Chi chần chờ, sau đó ngẩng đầu, tràn đầy tin tưởng nhìn nàng: “Ta tin con không thành vấn đề, chẳng qua chỉ là một buổi so tài mà thôi, đừng g.i.ế.c người, nếu không phi thăng sẽ bị trời phạt.”
Tần Uyển Uyển: “???”
Tần Uyển Uyển nghe không hiểu Giản Hành Chi nói gì, nhân viên công tác đã gọi tên nàng, bảo nàng đến chỗ dự thi đợi.
Tần Uyển Uyển đi tới chỗ dự thi ngồi xuống, vừa ngồi đã gặp người quen.
Yên Vô Song cắn hạt dưa, Kim Kiếm Đồng Tử ngồi bên cạnh, Tần Uyển Uyển hơi kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Tại sao ta không thể ở đây?”
Yên Vô Song trợn mắt, nhưng lại nghĩ Tần Uyển Uyển chắc chắn còn muốn hỏi, bèn giải thích: “Tiền thưởng Quân tử kiếm hậu hĩ, Sơn trang Cự Kiếm chúng ta trông cậy vào cuộc thi này trở mình! Ta nói cho cô hay …” Yên Vô Song bày vẻ mặt cảnh cáo: “Cô đừng hòng tranh với chúng ta!”
“Không phải …” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Chẳng phải bảo kiếm ý dưới Hóa Thần sao? Sao ngươi lại ở đây?”
“Bởi vì tu vi của ta thụt lùi quá nhanh!” Yên Vô Song đáp một cách chẳng biết xấu hổ, lại còn tự đắc: “Thế nào, ta có thể lùi đến nỗi tham gia Quân tử kiếm, sư phụ cô không thể, ta có bản lĩnh hơn y đúng không?”
Tần Uyển Uyển chợt cạn lời.
Giản Hành Chi đứng đằng xa nghe thấy bọn họ đối thoại, nhắm về phía đó rống to: “Tu vi của ông lùi một trăm năm cũng không thể lùi giống như ngươi đâu!”
Yên Vô Song lè lưỡi với Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển bị đấu pháp gà tiểu học này làm câm nín, xoay đầu đi, không muốn đối diện với bọn họ nữa.
Cuộc thi chia thành bốn khu thi đấu, mỗi người sẽ trải qua ba trận tại mỗi khu thi.
Tần Uyển Uyển được chia đến khu Chu Tước, Yên Vô Song chia đến khu Thanh Long.
Sau khi thấy bảng phân khu, Yên Vô Song nhướng mày: “Ồ, ngươi cùng khu với Đồng Tử à?”
“Xui xẻo.”
Kim Kiếm Đồng Tử trừng mắt, Tần Uyển Uyển thở dài: “Ta cũng không muốn dánh trẻ con.”
“Cô!”
Kim Kiếm Đồng Tử nói một hồi muốn động thủ, Yên Vô Song vội ngăn y lại, nói đỡ: “Tính sư đệ ta nóng nảy, mong cô thứ lỗi.
Ta và cô thương lượng, nhường nhau một chút, ta cho cô thêm tiền.”
Tần Uyển Uyển vô cùng sửng sốt đối với hành vi Sơn trang Cự Kiếm cho nàng tiền.
Nàng quan sát Yên Vô Song từ trên xuống dưới, khó tin hỏi: “Ngươi đang nói đùa hả?”
“Ta nói nghiêm chỉnh.” Yên Vô Song duy trì mỉm cười, vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, nhưng Tần Uyển Uyển loáng thoáng nhận ra chút nghiêm túc trong mắt y: “Chúng ta đã thua cuộc thi chèo thuyền, đồ ăn nửa năm sau của toàn bộ Sơn trang Cự Kiếm đều dựa vào đây.
Tần đạo hữu, cô cũng biết Sơn trang Cự Kiếm ta trên có già, dưới có trẻ…”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đi lướt qua người Yên Vô Song, không mang theo một áng mây(*).
(*) Một câu trong bài thơ Tạm biệt khang kiều của Từ Chí Ma.
Yên Vô Song kiên trì nói cho xong: “Ngay cả một con ch.ó cũng dựa vào ta đó.”
“Sư huynh.” Kim Kiếm Đồng Tử quay đầu nhìn y: “Người ta đi rồi.”
“Hết cách.” Yên Vô Song quay đầu nhìn Kim Kiếm Đồng Tử: “Đồng Tử, chuyện có thể làm, sư huynh đều làm giúp đệ rồi.