Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 304: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Quân Thù không lên tiếng, Ninh Bất Tu quát lớn: “Nếu ông không nói, vậy ông chính là hung thủ!”

“Ta…” Quân Thù lắp bắp.

Hắn nhìn Tần Uyển Uyển, thầm nghĩ trong lòng.

Hôm nay là cơ hội tốt nhất g.i.ế.c Giản Hành Chi, chỉ cần hắn đứng ra chỉ mặt Giản Hành Chi, vậy Ninh thị g.i.ế.c y là cái chắc.

Nhưng hôm nay y là người của Tần Uyển Uyển, làm sao có thể chỉ tội Giản Hành Chi ngay trước mặt Tần Uyển Uyển mà không khiến Tần Uyển Uyển hận hắn đây?

Quân Thù nghĩ trái nghĩ phải, chợt nảy ra một kế: “ Đúng là ta từng đụng vào bình nước này.”

“Một nô tài quét rác như ông làm sao đụng được vào bình nước phòng của khách?”

Ninh Bất Tu thấy Quân Thù lên tiếng, vội hỏi theo.

Quân Thù suy nghĩ, mở miệng đáp: “Thật ra Mộng bất tỉnh trong bình nước là do Giản đạo quân bảo nô tài mua từ Sơn trang Cự Kiếm.”

Giản Hành Chi nghe nói thế, mắt lạnh quay đầu: “Ta bảo ông mua?”

“ Đúng vậy.” Quân Thù gật đầu: “Ngài nói cần dùng, ta bèn mua giúp ngài.

Nhưng sau khi mua xong, ta hỏi ngài làm cái gì, ngài nói ngài muốn bỏ thuốc Tần cô nương, khiến nàng và ngài gạo nấu thành cơm.

Như vậy, nàng sẽ không thể rời khỏi ngài.”

Giản Hành Chi sững người, lúc này Tần Uyển Uyển cũng chấn kinh tột độ, không nhịn được quay đầu sang.

Quân Thù cúi đầu, tiếp tục nói láo: “Ta ái mộ Tần cô nương trong lòng, nghe vậy vô cùng bất an.

Nghĩ tới nghĩ lui, đêm qua ta định đi trộm thuốc về, đúng lúc thấy Giản đạo quân bỏ thuốc.

Sau khi bỏ thuốc xong, hình như giữa chừng ngài ấy đi nhà xí, ta định vào phòng trộm bình nước, không ngờ ngài ấy trở về, ta đành trốn dưới bàn.

Kế tiếp, ta nghe thấy ngài ấy đi ra, nhưng không đi về hướng gian phòng Tần cô nương mà là hướng ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Ninh phủ rối loạn.”

“Nghe rồi chứ?”

Ninh Bất Tu nghe vậy, gấp gáp lên tiếng: “Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hắn còn muốn chống chế.

Cha!” Ninh Bất Tu quay đầu sang Ninh Văn Húc: “Bắt người đi!”

Ninh Văn Húc không nói.

Ông ta cầm chung trà, nhìn Giản Hành Chi như suy nghĩ gì đó.

Giản Hành Chi nghênh đón ánh mắt của ông ta, quan sát kỹ lão già này, đồng thời lén dồn linh lực xuống đoạn cuối còng khóa tiên.

Tần Uyển Uyển nhìn trái nhìn phải, cười một tiếng: “Ninh thiếu chủ, người không phải ngươi giết, ngươi không muốn tìm chân tướng sự thật, gấp gáp tìm kẻ chịu tội thay như thế làm gì?”

“Cô có ý gì?”

Ninh Bất Tu nghe vậy, lạnh mắt quay lại.

Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Ta không có ý gì cả.”

“Vậy cô nói đi …” Ninh Bất Tu bị Tần Uyển Uyển cười mà bất an, nhìn sang Giản Hành Chi: “Nếu như không phải ngươi giết, lời của tên nô tài này …”

“Ta không phải nô tài.” Quân Thù nhịn hết nỗi, cắt lời Ninh Bất Tu.

Ninh Bất Tu quát hắn: “Câm miệng!”

Dứt lời, Ninh Bất Tu xoay đầu, nói tiếp: “Dấu vân tay trên bình nước, còn có nửa đêm ngươi ở trên mái nhà làm gì?”

“Được rồi.”

Giản Hành Chi nghe Ninh Bất Tu nói một loạt, cười khẩy: “Muốn g.i.ế.c thì giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

“Ngươi như vậy là nhận tội sao?”

“Người không phải ta giết.” Giản Hành Chi nói xong, đứng lên, quét mắt nhìn xung quanh, ung dung nói: “ Nhưng dù là ta giết, các ngươi làm gì được?”

“Mọi người!”

Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển cuống lên.

Nàng cũng đứng dậy, gấp rút giải thích: “Sư phụ ta nói lung tung, các người đừng tin là thật.”

“Sợ cái gì? Bọn họ muốn g.i.ế.c chúng ta, con không nhận ra sao?”

“Không, sư phụ, nơi này có năm Hóa Thần.

Người đừng nói bậy.”

“Đừng sợ.”

Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay gạt Tần Uyển Uyển ra, bước lên trước: “Khi xưa, ta một mình đã đành, hiện giờ ta và con liên thủ, con chỉ cần trợ giúp một chút, còn lại để ta giải quyết.”

“Sư phụ!”

Tần Uyển Uyển không biết Giản Hành Chi lấy can đảm từ đâu ra, kéo y: “Người bình tĩnh một chút!”

“Đợi lát nữa, ta ngăn người lại, con mở pháp trận.”

Giản Hành Chi truyền âm cho nàng, Tần Uyển Uyển ngây ngốc.

Giản Hành Chi thấy nàng lưỡng lự, nhíu mày: “Ninh Văn Húc có sát ý, đại khái không muốn buông tha chúng ta.

Hiện giờ con đừng giấu giếm ta nữa, ta ngăn bọn họ trước, thu hút hỏa lực, con lập tức mở pháp trận, chúng ta rời đi.”

“Đợi…”

Rốt cuộc Tần Uyển Uyển đã hiểu tự tin của y từ đâu tới.

Câu “đợi đã ” còn chưa dứt, nàng liền thấy còng khóa tiên trên tay Giản Hành Chi đột ngột nổ tung, Giản Hành Chi giơ tay rút trường kiếm của người bên cạnh, c.h.é.m đứt chiếc còng trên tay Tần Uyển Uyển, quay đầu đ.â.m thẳng về phía Ninh Văn Húc!

Hành động này khiến chúng nhân sững sờ, Tần Uyển Uyển lập tức hô không ổn, hiện giờ đã không còn đường quay về, chỉ có thể nghe theo lời Giản Hành Chi.

Nàng tóm lấy Nam Phong, ném ra ngoài, dùng Nam Phong mở đường, rút kiếm đuổi theo, điên cuồng chạy trốn.

Giản Hành Chi đ.â.m nhát này chỉ là đánh lạc hướng.

Năm vị tu sĩ Hóa Thần đứng đó, y còn chưa tới trước mặt Ninh Văn Húc đã có vô số quang kiếm đ.â.m về phía y.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 304: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt