Dứt lời, Thúy Lục vội vã bước lên, Giản Hành Chi lập tức sầm mặt: “Đừng đụng!”
Nhưng Thúy Lục quá gấp gáp, giây phút Giản Hành Chi lên tiếng, nàng ta đã chạm vào cánh cổng, lập tức bị đánh bay ra ngoài!
Tần Uyển Uyển bước lên đỡ Thúy Lục, nhưng Thúy Lục vẫn bị chấn động đến nôn ra một búng máu.
“Bên trên có cấm chế.”
Giản Hành Chi quan sát cửa đá, suy nghĩ: “Cấm chế này là của Lận Ngôn Chi để lại.”
“Ngươi nói xem Thần quân còn sống không?”
Thúy Lục sốt ruột nhìn về phía Giản Hành Chi, Giản Hành Chi lắc đầu: “Không, thông thường đại năng đều sẽ bắt đầu xây dựng lăng mộ cho mình lúc còn sống, đây hẳn do Lận Ngôn Chi để lại trước đó.”
Thúy Lục ngây người, ánh sáng trong mắt ảm đạm dần.
Giản Hành Chi khựng lại, an ủi một cách cứng nhắc không mấy thành thạo: “Không chừng còn sống thì sao?”
Hình như Thúy Lục càng buồn hơn.
Tần Uyển Uyển đỡ Thúy Lục, vội thúc giục: “Có cách gì mở cửa không?”
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ: “Để ta thử xem, nhưng không chắc có thể c.h.é.m gãy.”
Nói xong, y vừa nhấc tay, Uyên Ngưng giữa eo Tần Uyển Uyển đã nhảy một cái, lọt vào tay Giản Hành Chi.
Thúy Lục kinh ngạc: “Sao y có thể dùng kiếm của muội?”
Bình thường linh bảo đều chỉ dành riêng cho chủ nhân, trừ khi người nọ là người thân hoặc bạn lữ.
Thúy Lục tự suy diễn một đống thứ linh ta linh tinh trong đầu, ngay trước khi nàng ta mở miệng, Giản Hành Chi đã lạnh lùng cắt lời: “Trên đời này còn chưa có kiếm nào mà ta không thể dùng.”
Kiếm ý của kiếm tu, có nghĩa là đẳng cấp khống chế của y đối với kiếm linh.
Mặc dù tu vi Giản Hành Chi không đủ, nhưng kiếm ý vẫn duy trì đỉnh cao.
Lấy lĩnh ngộ của y đối với kiếm ý, khống chế Uyên Ngưng không phải việc khó.
Thúy Lục bị lời này làm chấn kinh, theo bản năng nhìn sang Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường đành gật đầu: “Tiền bối trong Mộ kiếm Thiên Kiếm Tông đều nghe lời ngài ấy.”
Tạ Cô Đường cũng nói thế, rốt cuộc Thúy Lục cũng tin.
Nàng ta tốn nhiều sức lực để chấp nhận sự thật cái tên liều mạng Giản Hành Chi này lại lợi hại như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nàng ta tìm được một lý do.
“May mà gương mặt của Thần quân.”
Nàng ta nắm lấy tay Tần Uyển Uyển: “Ngài ấy mới lợi hại như vậy.”
Giản Hành Chi nghe thế liền cười giễu, không để ý nàng ta, cầm Uyên Ngưng trong tay, giơ lên chém.
Mặt đất xung quanh bắt đầu rúng động, đá vụn bay lên.
Tần Uyển Uyển rất hợp không khí la lên: “Mọi người lui ra, sư phụ ta phải phóng đại…”
Lời còn chưa dứt, cửa đá “cạch” một tiếng, ầm ầm mở ra.
Giản Hành Chi ngây người, Tạ Cô Đường lập tức ngẩng đầu, cháy bỏng nhìn Giản Hành Chi: “Tiền bối, không ngờ ngài chưa ra tay mà đã phá cấm chế, có thể thấy kiếm ý tinh khiết đến cảnh giới mà ta không thể lĩnh hội được!”
“Ta chưa …”
“Giản Hành Chi, ta không ngờ người lợi hại như vậy.”
Tần Uyển Uyển thì thầm, Giản Hành Chi nghe thấy lời sùng bái của Tần Uyển Uyển, bỗng nhiên không muốn giải thích nữa.
Y ho khẽ một tiếng, giả vờ khiêm tốn: “Đều là chuyện vặt.”
Nói xong, y mời mọi người: “Đi thôi.”
Cổng lớn mở ra, nhóm người đi vào trong.
Bên trong là một con đường đá đẹp hơn con đường lúc trước rất nhiều, mặt đất lát đá bạch ngọc, tường đá xanh khắc vẽ phù điêu màu.
Mỗi một con đường đều có dạ minh châu khảm nạm trong ngọn đèn hoàng kim chiếu sáng.
Xa hoa khiến Tần Uyển Uyển không kiềm được cảm thán: “Giàu thật đấy…”
“Đương nhiên.” Thúy Lục nghe thấy Tần Uyển Uyển khen mộ của Lận Ngôn Chi, bắt đầu khoe khoang: “Thần quân chúng ta năm đó là người đứng đầu Tu chân giới, chút tiền này chỉ là cọng lông thôi.”
“Những bức họa này có thâm ý.”
Tạ Cô Đường không nghe nổi Thúy Lục khoác lác, bèn đổi chủ đề.
Tần Uyển Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn vách tường hai bên, quan sát kỹ phù điêu bên trên.
Trên những phù điêu này đều là hình người, từng bức phù điêu liên tiếp giống như đang kể cái gì.
“Tranh trong mộ địa thường là cuộc đời của chủ mộ.”
Giản Hành Chi giải thích.
Chuyện này không ngoài dự đoán của Tần Uyển Uyển, nàng bước tới gần bức tranh gần cửa nhất.
Vừa đứng trước bức tranh, dường như nó đó cảm nhận được sự tồn tại của nàng, lập tức chuyển động.
Trong ảnh là một người phụ nữ ngồi bên lan can, cúi đầu nhìn người qua kẻ lại.
Sau đó một người đàn ông ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với nữ tử nọ.
“Sao lại bắt đầu từ một phụ nữ?” Nam Phong đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nói ra nghi ngờ của mình: “Lẽ nào chủ nhân không phải Minh Tịnh thần quân?”
“Chẳng phải mới bắt đầu sao?”
Giản Hành Chi nhắc nhở mọi người: “Đi vào trong đi, vừa đi vừa xem.”
Mọi người nghe vậy gật đầu, chậm rãi thả bước, thưởng thức những phù điêu này.
Phù điêu điêu khắc tinh tế, nhưng quan sát kỹ nội dung sẽ phát hiện thật ra đây là một câu chuyện tình yêu tầm thường.
Người phụ nữ trong tranh dường như xuất thân thanh lâu.