Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 316: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lòng nàng hơi hoảng loạn, rất nhiều khả năng bắt đầu hiện lên trong đầu.

Lận Ngôn Chi sinh ra đã là Kim Đan, Giản Hành Chi sinh ra cũng đã là Kim Đan.

Lận Ngôn Chi và Giản Hành Chi trông gần như y hệt.

Lận Ngôn Chi c.h.ế.t hơn một trăm năm trước, Giản Hành Chi ra đời hơn một trăm năm trước …

Vô số trùng hợp quanh quẩn trong đầu nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.

Nếu như Lận Ngôn Chi sinh ra vì tà thuật, vậy cuối cùng phần nhân quả này sẽ trả lên đầu ai?

Nàng không dám nghĩ sâu vấn đề này, chỉ sững sờ nhìn Giản Hành Chi.

Bóng lưng Giản Hành Chi cao cao mảnh khảnh, ung dung trấn định.

Dường như nhận ra tâm trạng Tần Uyển Uyển không yên, Giản Hành Chi đi vài bước, đột nhiên dừng lại.

“Nếu nàng sợ thì bắt lấy tay áo ta.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Yên tâm, không có chuyện ta không giải quyết được.”

***

【 Vở kịch nhỏ 】

Phỏng vấn: “Cách chân tướng ngày càng gần, Giản Hành Chi, cậu có sợ không?”

Giản Hành Chi: “Không sợ, đều là chuyện vặt.”

Phỏng vấn: “Vậy trong mắt cậu, chuyện gì là chuyện lớn?”

Giản Hành Chi: “Tần Uyển Uyển không thích ta, chuyện lớn.”

Phỏng vấn: “Vậy cuộc đời cậu từng sợ người nào chưa?”

Giản Hành Chi: “Từng sợ Tịch Sơn nữ quân.”

Phỏng vấn: “Thế giới hủy diệt và Tịch Sơn nữ quân, cậu cảm thấy ai đáng sợ hơn?”

Giản Hành Chi: “Tịch Sơn nữ quân.”

Phỏng vấn: “Tại sao?”

Giản Hành Chi: “Đây là người duy nhất ta không thể giải quyết vấn đề bằng đánh lộn.”

Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền yên tâm.

Giản Hành Chi nói đúng, bất luận quá khứ thế nào thì đó cũng là quá khứ.

Thứ quá khứ để lại chỉ là vấn đề, mà vấn đề thì giải quyết là được, không cần ưu phiền.

Nàng tĩnh tâm lại, đi bên cạnh Giản Hành Chi, cùng y xem phù điêu bên trên.

Tạ Cô Đường cau mày, giải thích hoa sen trên khung ảnh: “Cái này trông khá giống cuộc chiến săn ma.”

“Săn ma?”

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường gật đầu: “Ta cũng chỉ nghe tiền bối kể.

Năm đó, ma chủng hoành hành, Tu chân giới bắt người mang ma chủng khắp nơi, phát hiện lập tức g.i.ế.c ngay.

Cho nên có một nhóm người mang ma chủng không thể loại trừ dứt khoát tập hợp lại, lấy Tà Thần làm tín ngưỡng, xây dựng Cung Ma La Đàm, gieo rắc ma chủng bừa bãi, tính ra chuyện này khoảng chừng hai trăm năm trước.”

“Vì thế Tu chân giới thành lập Liên minh Tiên giới, đánh bại Cung Ma La Đàm.

Cung Ma La Đàm gần khu vực Hoang Thành, Ninh thị xung phong đi đầu, gần như đứng đầu sóng ngọn gió.

Cũng sau trận chiến ấy, một số lượng lớn trai tráng Ninh thị c.h.ế.t trẻ, từ đó dùng băng tuyết đóng thành, lánh đời không ra.”

Thúy Lục nói xong, nhìn về phía phù điêu bên cạnh, lộ vẻ sùng bái: “Cho đến khi Minh Tịnh thần quân xuất hiện, Ninh thị mới một lần nữa trở lại tầm mắt người Tu chân giới.

Năm đó, Thần quân chưa tới trăm năm đã Độ Kiếp, một mình kiến lập Quỷ Thành, đến c.h.ế.t chưa từng bại tận, thế nhân không ai dám phạm, là người đứng đầu đương thời.”

“Thật lợi hại.”

Tần Uyển Uyển không nhịn được cảm thán.

Giản Hành Chi đi bên cạnh nghe thấy, khẽ ho, nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Chẳng phải là trăm năm Độ Kiếp thôi sao, có vài người trăm năm đã phi thăng rồi.”

Tần Uyển Uyển vừa nghe đã biết Giản Hành Chi đang khen mình, không nhịn được cãi lại: “Quan trọng không phải Độ Kiếp hay là phi thăng, người ta một mình kiến lập Quỷ Thành, có vài người làm được sao?”

“Vậy…” Giản Hành Chi nghẹn họng, lập tức đổi góc độ: “Vậy có vài người có thể một mình tiêu diệt Quỷ Thành đó.”

Vừa dứt lời, Thúy Lục quay phắt đầu lại, mặt mày hung dữ: “Có vài người là ai?”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng im lặng.

Hai người quay mặt sang hai bên, nhìn phù điêu trên tường.

Bụng người phụ nữ trên phù điêu càng ngày càng lớn, nàng bắt đầu không chỉ cần uống thuốc mà còn phải tắm.

Không biết thứ trong bồn tắm là gì, mỗi lần người phụ nữ bước vào đều gào thét inh ỏi.

Người bên cạnh sẽ giữ chặt nàng, lần nào cũng là trận chiến đối kháng sinh tử.

Người phụ nữ bắt đầu nhận ra bất ổn, muốn chạy trốn.

Người đàn ông bèn trói con gái nàng, lấy tính mạng uy h**p.

Trong một trận tuyết lớn, rốt cuộc người phụ nữ cũng sinh con.

Hôm đứa trẻ ra đời, cả gia tộc người đàn ông đều vây ngoài cửa, phòng ốc sáng trưng.

Sau đó, người đàn ông ôm một đứa bé đi ra.

Trong gió tuyết, người đàn ông giơ đứa bé nhuốm máu, gia tộc vui mừng hân hoan, chỉ có sản phụ gắng gượng đứng dậy khỏi giường, bò dưới đất, muốn cướp lại đứa con.

Nhưng nàng quá yếu đuối.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông quay về, nhỏ m.á.u mình lên trán đứa bé.

Trán đứa bé sáng lên phù văn rườm rà.

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ kia, tất cả mọi người sửng sốt.

Đó là linh khế(*) nhận chủ của riêng linh thú.

(*) Khế: khế ước, văn khế.

Nói cách khác, người đàn ông này biến con mình thành linh thú để thuần dưỡng.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 316: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt