Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 322: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chưa từng gặp, nhưng đã nghe Ngôn Chi đề cập qua.” Ninh Huy Hà nhớ lại: “Ngôn Chi từng nói cho ta biết có hai tiên nhân rỗi việc sẽ giúp đệ ấy phong ấn tà ma để chữa bệnh cho con gái.

Tính ra …” Ninh Huy Hà mỉm cười: “Hai vị tiên nhân kia hình như còn nói muốn nhận Ngôn Chi làm con rể, tiếc là bị Ngôn Chi từ chối rồi.”

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển không đẹp mấy.

Tần Uyển Uyển chú ý mặt mũi, giả vờ không để ý nói: “May mà từ chối, nếu không con gái người ta cũng không bằng lòng.”

“ Đúng vậy!” Giản Hành Chi gật mạnh: “Chướng mắt y!”

“Cậu nói lời này, ta nghe chẳng lọt tai.” Ninh Huy Hà xoay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ngôn Chi nhà ta có gì không tốt? Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tu vi cao thâm, dung mạo càng là khiến tiên nữ Tu chân giới đổ xô vào, còn không xứng với Tịch Sơn nữ quân sao?”

“Ta…”

“Đương nhiên không xứng.” Giản Hành Chi dứt khoát cắt ngang lời Tần Uyển Uyển định phản pháo, nhìn chằm chằm Ninh Huy Hà: “Tịch Sơn nữ quân người ta xuất thân cao quý, giàu nhất Tiên giới, vừa đẹp, vừa mạnh, tính tình lại tốt, dịu dàng, đáng yêu, thông minh, động lòng người.”

“Cũng tạm, cũng tạm, không ưu tú tới vậy.” Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi khen đến ngượng ngùng, chợt nghe Giản Hành Chi nói tiếp: “Hơn nữa sư phụ nàng là Tuế Hành đạo quân đệ nhất thiên hạ, tương lai trượng phu cũng sẽ là đệ nhất thiên hạ.

Lận Ngôn Chi y đánh thắng được Tuế Hành đạo quân sao?!”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nàng đột nhiên khâm phục kỹ năng khen người của Giản Hành Chi rồi.

Ninh Huy Hà bị Giản Hành Chi hỏi đến ngây người, mất một hồi mới hỏi: “Tuế Hành là ai?”

“Chuyện này không quan trọng.” Giản Hành Chi bỏ qua trọng tâm câu chuyện, chỉ nghiêm túc nhìn Ninh Huy Hà: “Tóm lại là Lận Ngôn Chi không xứng với Tịch Sơn nữ quân.”

“Hiện giờ nói mấy lời này có quan trọng không?” Thúy Lục nghe thấy bọn họ nói sang việc nhà, nàng ta gấp ra ngoài nên có phần nôn nóng: “Nói rõ sự tình nhanh lên.

Ninh Huy Hà.” Thúy Lục quay đầu nhìn nàng ta: “Cô nói cho ta biết một câu, rốt cuộc Thần quân còn sống hay đã chết?”

Động tác Ninh Huy Hà khựng lại, mắt hiện lên chút đau buồn: “Ta không biết, lần cuối cùng gặp đệ ấy, đệ ấy đã bị Tà Thần nuốt chửng.

Ta không biết cái này xem như đã c.h.ế.t hay là còn sống.”

“Nói cách khác, nếu lúc trước phu thê tiên nhân không độ hóa thành công, vậy Lận Ngôn Chi chính là Tà Thần, đúng không?”

Tạ Cô Đường nhíu mày, Ninh Huy Hà gian nan gật đầu.

Mọi người trầm mặc.

Một lát sau, Giản Hành Chi lại cố chấp hỏi lại lần nữa: “Vậy… bây giờ chúng ta có thể ra ngoài chưa?”

“Có thể rồi.”

Ninh Huy Hà hơi mệt mỏi, thúc giục Giản Hành Chi: “Bên kia là trận dịch chuyển, đi nhanh đi.”

“Trước khi đi, ta có một yêu cầu quá đáng.”

Giản Hành Chi bất ngờ lên tiếng, giọng điệu hơi ngượng ngùng.

Ninh Huy Hà tò mò quay đầu, nhìn Giản Hành Chi khẽ ho, cúi đầu hỏi: “Cái… mộ này … tới cũng tới rồi, hay là cô tặng chút đồ đi?”

Nói xong, Giản Hành Chi bổ sung: “Trước đây ta vào cổ mồ, mộ linh(*) bên trong đều nói ta là người hữu duyên rồi tặng đồ này nọ.”

(*) Linh hồn trong mộ

Ninh Huy Hà nghe vậy trợn mắt, mất nửa ngày mới bình tĩnh lại: “Sao cậu lại vô sỉ thế?”

“Cô không muốn tặng đồ thì thôi, ta chỉ hỏi chút thôi mà.” Giản Hành Chi bị từ chối cũng không biết ngượng, xoay người đi về phía trận dịch chuyện: “Uyển Uyển, đi thôi.”

“Đợi đã.” Ninh Huy Hà gọi y: “Cậu giúp ta một việc, ta tặng cậu.”

“Cô nói đi.”

Giản Hành Chi lập tức quay đầu, ánh mắt chân thành: “Ta nhất định sẽ cố gắng làm.”

“Năm đó, lúc ta hồn phi phách tán vẫn còn một hồn một phách ở lại trong thân thể.

Nhưng thân thể ta bị lão tổ Ninh thị thừa dịp hỗn loạn mang đi, hiện giờ hồn phách ta không hoản chỉnh, cho dù cho ta một thân thể, ta c.h.ế.t mà phục sinh cũng sẽ thành đồ ngốc.

Phiền các người tìm một hồn một phách này về trả ta.”

Nói xong, Ninh Huy Hà đưa một lá bùa cho bọn họ: “Các người mang lá bùa này bên mình.

Lúc bóp nát nó, ta cảm ứng được vị trí các người, có thể mở cửa mộ đón.”

“Cô không cảm ứng được người và chuyện xảy ra ngoài mộ?”

Tần Uyển Uyển nghe nói thế bèn phỏng đoán hỏi.

Ninh Huy Hà gật đầu: “Không có liên hệ hoặc cách thức đặc biệt, ta không thể cảm ứng được.”

Tần Uyển Uyển không lên tiếng.

Ninh Huy Hà nhìn sang Giản Hành Chi: “Ta đã tạm ngừng cơ quan trong mộ, cậu muốn cái gì thì lấy đi.”

“Được rồi!”

Nói xong, Giản Hành Chi đã bay vụt một phát chẳng thấy đâu.

Nhóm người Tạ Cô Đường, Thúy Lục và Nam Phong cũng rục rịch trong lòng.

Ninh Huy Hà liếc nhìn bọn họ, cũng nói: “Các người muốn thì cũng đi đi.”

“Tạ tiền bối.”

Tạ Cô Đường thi lễ một cái, nháy mắt bóng dáng đã mất tăm.

Trong phòng còn lại Tần Uyển Uyển và Ninh Huy Hà.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 322: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt