Nhưng y chỉ có thể lẩm nhẩm tất cả trong lòng.
Theo bản năng, y không muốn Tần Uyển Uyển trực tiếp biết chuyện này.
Chuyện động lòng như này chỉ có thể để y tự nói, sao có thể để người khác nói?
Tức khắc, một đống tính toán lướt ngang trong đầu Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển nhận ra vẻ mặt của Giản Hành Chi bất thường, quay đầu nhìn: “Sao thế?”
“À, không có gì.” Giản Hành Chi đáp qua quít: “Chỉ là nhớ ra một chuyện quan trọng.”
Giản Hành Chi nói chuyện quan trọng, vậy chắc chắn không phải đại sự.
Tần Uyển Uyển rõ ràng trong lòng, thuận miệng tiếp lời: “Ồ, chuyện quan trọng gì?”
Giản Hành Chi bị hỏi, vốn định tìm một lý do, nhưng lúc suy nghĩ đột nhiên sực nhớ cái gì, y chụp lấy cánh tay Tần Uyển Uyển, nhìn trái nhìn phải, kéo nàng vào phòng.
Tần Uyển Uyển bị kéo mà hoang mang.
Sau khi vào phòng, nàng nhìn Giản Hành Chi thiết lập kết giới, dở khóc dở cười: “Có lời gì không thể nói bên ngoài…”
“Máu của ta có thể kiểm tra ma chủng.”
Giản Hành Chi đột nhiên nói một cách cực kỳ nghiêm túc, Tần Uyển Uyển ngây người.
Giản Hành Chi nói tiếp: “Hôm nay, chúng ta không tìm được thuốc kiểm tra ma chủng, nó đều bị Yên Vô Song mua sạch rồi.
Ta bèn dung hòa thần thức của mình vào m.á.u để thử Yên Vô Song, kết quả phát hiện sử dụng được.
Cho nên lá bùa hôm nay thật ra là dùng m.á.u chứa thần thức của ta nghiệm ra ma chủng.”
“Thế mà người lại nghĩ tới việc dùng thần thức của mình kiểm nghiệm à?” Tần Uyển Uyển nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là: “Người thông minh hơn ta tưởng đấy.”
Thần thức vốn là một loại sức mạnh đạt được sau khi tu luyện thần hồn.
Nghĩ đến dùng thần thức, cũng có nghĩa là có lẽ Giản Hành Chi biết thần hồn của mình và Lận Ngôn Chi có quan hệ.
Giản Hành Chi nghe vậy tức nghẹn.
Y không thèm so đo, nói tiếp: “Ta vốn nghĩ ta là chuyển thế của Lận Ngôn Chi, nhưng nghe ý của Yên Vô Song thì Lận Ngôn Chi đã trở thành Tà Thần, căn bản chưa chuyển thế.
Vậy chuyện m.á.u của ta là sao?”
Giản Hành Chi ngồi xuống, nghiêm túc suy nghĩ: “Chẳng lẽ thân thế này có gì đặc biệt, thật ra ta còn vài năng lực chưa được khai phá…”
“Vậy người thử xem còn năng lực khác không.” Tần Uyển Uyển nghe vậy, chỉ nói: “ Nhưng chuyện người dùng thần thức này không nên nói cho người khác.”
Lận Ngôn Chi và Ninh thị huyết hải thâm thù, rất nhanh sẽ biết Lận Ngôn Chi năm đó đã trở thành Tà Thần, tốt nhất là Giản Hành Chi không được dính dáng gì đến.
Giản Hành Chi cũng hiểu, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta xem thử hồn phách của người.”
Người có ba hồn bảy phách.
Lúc kiểm tra hồn phách trong cơ thể một người có nguyên vẹn hay không cần sử dụng thần thức.
Nếu người có cường độ thần thức thấp hơn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển có thể nhìn thấu.
Nhưng cường độ thần thức Giản Hành Chi lớn hơn Tần Uyển Uyển rất nhiều, nàng muốn làm vậy bắt buộc phải nhận được sự đồng ý của Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi hiểu ý của Tần Uyển Uyển, hất tóc mái, thoải mái đưa đầu qua: “Nàng xem đi.”
Tần Uyển Uyển chạm ngón tay lên ấn đường Giản Hành Chi, cố gắng kiểm tra thần hồn của y.
Nhưng thần thức vừa mới thâm nhập, Tần Uyển Uyển đã cảm giác có một luồng linh lực mạnh mẽ bùng nổ từ trong cơ thể Giản Hành Chi ra, “ầm” một tiếng, đánh bay nàng!
Tần Uyển Uyển đập mạnh lên tường, Giản Hành Chi kinh hoàng đứng dậy: “Uyển Uyển!”
“Đừng lo.” Tần Uyển Uyển từ dưới đất đứng dậy, bình tĩnh tự nhiên lau m.á.u nơi khóe miệng: “Ta quen rồi.
Hồn phách này xem không được, người nghỉ ngơi đi, ta đi điều chỉnh khí tức.”
Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển lưu loát đứng dậy, bước tới giường, không hề có chút oán giận, xếp chân tĩnh tọa điều chỉnh khí tức.
Nếu là trước đây, đương nhiên y sẽ không để tâm.
Làm đệ tử, bị đánh là chuyện rất bình thường, chút ít tổn thương này không trở ngại gì.
Nhưng dù gì hôm nay thân phận đã khác trước, y phải làm chút gì đó nhỉ?
Giản Hành Chi suy nghĩ, lẳng lặng nhìn Tần Uyển Uyển đang tĩnh tọa, nghẹn một hồi mới cứng nhắc giải thích: “Ta… ta không cố ý.”
“Không sao.” Tần Uyển Uyển chữa trị nội thương xong, dường như thật sự không để ý: “Cũng chẳng phải lần đầu tiên, ta không để bụng.”
Lời này khiến Giản Hành Chi càng chột dạ, cứ cảm thấy đây không phải sự làm nũng bình thường của con gái.
“Sau này, ta sẽ không đánh nàng nữa.” Giản Hành Chi trịnh trọng cam kết.
“Thôi vẫn cứ đánh đi.” Tần Uyển Uyển thản nhiên: “Sư phụ đều thế này mà, ta hiểu.”
“Ta đã nói ta không phải sư phụ nàng nữa.”
Giản Hành Chi cau mày sửa lời.
Tần Uyển Uyển khựng lại.
Nàng ngẫm nghĩ, y biết nàng là Tịch Sơn nữ quân, tương lai kế thừa công pháp Tịch Sơn, không muốn làm sư phụ nàng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hôm nay thời gian qua lâu như thế, nàng đã quen với thân phận này rồi.
Nàng suy nghĩ, thấp giọng nói: “Ta nhận người làm sư phụ là ta tự nguyện.