Đợi sau khi làm xong, nàng ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn đi tìm Giản Hành Chi.
Nhưng nhớ tới lúc nãy vừa cãi nhau với y, bây giờ tìm y giúp đỡ có hơi mất mặt.
Hơn nữa không biết tại sao, nghĩ tới chuyện tìm y lấy ảo cảnh huấn luyện, nàng lại nhớ đến nụ hôn kia, nhớ đến nụ hôn kia lại cảm thấy tâm trạng bất an, tâm trạng bất an lại bắt đầu khinh bỉ bản thân tu đạo không kiên dịnh.
Giản Hành Chi người ta một lòng tu kiếm, mặc dù trông hơi ngốc nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào.
Sao nàng có thể bởi vì loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt này mà tâm trạng bất ổn?
Tần Uyển Uyển xếp chân ngồi niệm Thanh tâm chú đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, dồn hết can đảm đi tìm Giản Hành Chi.
***
Lúc nàng đi tìm Giản Hành Chi, Giản Hành Chi đang đọc sách, Tần Uyển Uyển trực tiếp đẩy cửa sổ nhảy vào.
Khí tức của Tần Uyển Uyển theo gió ùa tới, Giản Hành Chi không cần quay đầu đã biết người tới là ai, y bị dọa nhét sách vào trong chăn theo bản năng.
Lúc quay đầu, Tần Uyển Uyển đã ngồi lên giường y.
Tần Uyển Uyển thấy rõ Giản Hành Chi nhét cái gì vào chăn, nàng tò mò nhìn.
Giản Hành Chi lập tức căng thẳng, lắp bắp nói: “Nàng, nàng, nàng… nàng lên giường ta làm gì?!”
“À.” Tần Uyển Uyển nghĩ tới bản thân mạo phạm, vội vã đứng lên giải thích: “Ta…”
“Vì sao nàng đứng lên?” Giản Hành Chi bình tĩnh lại.
Thấy nàng vội vàng đứng dậy giống như muốn cách xa mình, y lại không vui, cau mày nói: “Nàng ngồi xuống!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Thật khó chiều.
Nhớ tới bản thân có chuyện cầu xin mà đến, nàng lại nhẹ nhàng ngồi xuống: “Sư phụ…”
Giản Hành Chi xếp chân ngồi thẳng lên, khoanh hai tay trước ngực, xoay đầu đi, giả vờ không nghe thấy.
Nụ cười của Tần Uyển Uyển cứng đờ, vội đổi xưng hô: “Giản Hành Chi.”
“Ờ.” Rốt cuộc Giản Hành Chi đáp lời: “Sao?”
“Chuyện là thế này.” Tần Uyển Uyển giải thích: “Sư phụ, chẳng phải người lấy được ảo cảnh dùng để luyện kiếm trong mộ Lận Ngôn Chi à?”
“Ừ, thì sao?”
Giản Hành Chi tùy ý đáp lại, dù sao đó cũng là thứ tặng nàng, y cũng chẳng lo lắng khi nàng hỏi.
Tần Uyển Uyển hơi ngại ngùng, khẽ khụ một tiễng: “Cái đó… là phần thưởng nhiệm vụ của ta ….
Người… người đưa ta nhé?”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi quay đầu, nghiêm túc nhắc nhở: “Đây là thứ ta đem về.”
Ta tặng nàng, không phải phần thưởng của hệ thống.
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, phỏng đoán Giản Hành Chi vẫn còn không vui.
Nàng cũng cảm thấy vừa cãi nhau xong lại đòi đồ hình như không ổn, ngẫm nghĩ, bèn nhỏ giọng xin lỗi: “Người đừng tức giận, sau này ta không nói người ‘Cút’ nữa.”
“Ta tức giận chuyện này sao?”
Giản Hành Chi lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển nghĩ tới nghĩ lui: “Vậy… vậy sau này cho dù chúng ta cãi nhau, ta cũng sẽ chừa mặt mũi cho người trước mặt người khác.”
Giản Hành Chi khựng lại, nhớ đến chuyện này rất quá đáng, y vẫn biết tự ái chứ.
Y gật đầu: “Còn gì nữa.”
“Còn có …”
Tần Uyển Uyển vắt óc, thật sự nghĩ không ra.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, sực nhớ vì sao mình tức giận: “Người… người cũng đừng quá đáng, rõ ràng là người không đúng trước.
Người chọc ta tức giận, nói ta dựa dẫm vào người nên ta mới tức.
Ta xem người là sư phụ, người còn không vui?”
“Nàng bao lớn, ta bao lớn, ta mới một trăm tuổi!” Giản Hành Chi nhắc đến cái này lại bực: “Hơn nữa, nàng có thân phận gì, ta là thân phận gì, sao ta có thể làm sư phụ nàng?”
“Tuổi ta hơi lớn một chút…” Tần Uyển Uyển kiên trì nói: “Thân phận cũng hơi cao một chút, nhưng ta còn không để ý, người ngại cái gì?”
Giản Hành Chi nghẹn họng, y bức bí trong lòng, hừ một tiếng, xoay đầu đi.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, kéo tay áo y dỗ dành: “Người đừng giận.”
“Đừng có lôi lôi kéo kéo.”
Giản Hành Chi nhích sang một bên, Tần Uyển Uyển nhích theo: “Người giận cái gì, người nói đi.”
Giản Hành Chi không nói.
Tần Uyển Uyển dỗ dành như thế, lòng y mềm đi mấy phần.
Y xoay đầu, hồi lâu sau, rốt cuộc xoay đầu lại: “Ta hỏi nàng một chuyện.”
“Người nói đi.”
Tần Uyển Uyển hào hứng, Giản Hành Chi nhích tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt.
Y cách nàng hơi gần, tim Tần Uyển Uyển đập nhanh hơn.
Giản Hành Chi thẩm vấn nàng: “Ta hỏi nàng, nếu hôm đó người trong phòng đá không phải ta, đổi đại một người nào khác, nàng cũng hôn sao?”
“Ta…” Tần Uyển Uyển muốn xoay đầu tránh né sự săm soi của y ở khoảng cách gần.
“Nói thật!”
Giản Hành Chi giơ tay áp hai bên đầu nàng, ép nàng nhìn y.
Khoảng cách này quá gần, Tần Uyển Uyển không nhịn được nhớ đến cảnh tượng hôm đó.
Giản Hành Chi nhìn chằm chằm nàng, hỏi lại: “Ai cũng được phải không?”
“Cũng…” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, nói thật: “Cũng không phải ai cũng được …”
Dù sao ban đầu nàng thà tự mình tìm đường cũng không muốn bắt chuyện với Giản Hành Chi.
Nhưng về sau … về sau phát hiện y là người không tệ, cảm thấy có thể chấp nhận được.