“Còn ba ngày nữa đến Hoa Thành.” Giản Hành Chi nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, quay đầu nhìn nàng: “Nàng dậy rồi? Đói không? Trong xe có bánh nướng.”
“Không đói.”
Tần Uyển Uyển đi ra, ngồi ở mép xe ngựa, phơi nắng một hồi mới sực nhớ: “Xảy ra chuyện gì à, sao người gấp gáp rời khỏi Hoang Thành thế?”
“À…” Giản Hành Chi mặt dày nói láo: “Ta nhận một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, Giản Hành Chi gật đầu: “Ừ, ta phải chạy tới Hoa Thành trong mười ngày.”
“Mười ngày…”
Tần Uyển Uyển nhẩm tính, nghiêm túc suy nghĩ: “Hệ thống sẽ không tự nhiên sắp đặt nhiệm vụ, mười ngày hẳn có thâm ý.”
666: “…”
Không phải nó, nó không có.
“Chúng ta phải quan sát thêm: “Tần Uyển Uyển đưa ra quyết định: “Chắc chắn mười ngày này sẽ xảy ra chuyện.”
Giản Hành Chi không dám nói tiếp, giả vờ bình tĩnh nhìn phía trước.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, cảm thấy nhức đầu.
Nàng không muốn suy nghĩ tiếp vấn đề quá nghiêm túc, bèn nhìn sang bên cạnh, gọi Giản Hành Chi: “Đằng trước có con sông, chúng ta dừng tại đó nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi đánh ngựa tới gần sông nhỏ, dừng xe lại, cầm tấm thảm trải dưới bóng cây, gọi Tần Uyển Uyển và Thúy Lục: “Các người tới đây ngồi đi, ta đi múc nước, bắt cá cho các người.”
Dứt lời, y lấy một cái chậu từ trong túi Càn Khôn ra rồi đi bắt cá.
Tạ Cô Đường và Nam Phong bèn nhóm lửa nướng cá, mọi người giống như nấu nướng dã ngoại, bận rộn nhưng vui vẻ.
Công tử Vô Ưu và chim sơn ca đứng trong rừng cách đó không xa, nhìn nhóm người cười đùa trong rừng, chim sơn ca nhắc nhở công tử Vô Ưu: “Công tử, cơ hội tốt.”
Công tử Vô Ưu vẫn là bộ dạng chồng chất thương tích như cũ.
Hắn gật đầu, khẽ cười: “Trôi theo dòng nước cho tự nhiên.”
Nói xong, y tao nhã ngã xuống nước, m.á.u loan ra, xuôi theo con nước dập dềnh trôi xuống.
Giản Hành Chi đang bắt cá kiểu chờ sung rụng, đặt thanh kiếm dưới nước, đợi các bơi qua đâm.
Rõ ràng đa số cá đều không ngốc như vậy, cứ thế y không có gì làm, bắt đầu quan sát vu vơ xung quanh.
Chẳng bao lâu sau, đột nhiên y nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra dưới nước.
Y cúi đầu, nhìn bên dưới nổi lên một gương mặt, vươn tay kéo y, vẻ mặt cầu xin: “Cứu…”
Giản Hành Chi vừa thấy gương mặt kia, y không hề do dự ấn đầu hắn xuống, giơ tay thi triển Chú chạy nhanh, trực tiếp tiễn thẳng công tử Vô Ưu về phía hạ du giống như bật máy gia tốc, nháy mắt chẳng thấy bóng người.
Cái hệ thống rách nát này, còn chưa xong nữa sao?
Bị công tử Vô Ưu quấy rầy, Giản Hành Chi cũng lười bắt cá.
Y rút kiếm quay về, nhìn thấy Tần Uyển Uyển đang ngồi dưới bóng cây, gặm cá từng miếng nhỏ.
Nàng chậm rãi nhai thịt cá rồi nuốt vào miệng, sau đó lên tiếng: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi rút một con cá đã nướng xong cạnh đống lửa, bắt đầu gặm.
Nàng quan sát y, giải thích vì sao mình hỏi câu này: “Ta cảm giác người vừa dùng linh lực.”
“Không có gì, gặp phải con ma nước.” Giản Hành Chi nhanh chóng gặm xong, nhìn mọi người: “Nghỉ ngơi xong chưa? Xong thì tiếp tục lên đường.”
Mọi người nhìn nhau không nói gì nhiều, dọn dẹp đồ đạc rồi đứng dậy lên đường.
Đợi khi vào xe, Thúy Lục ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhìn Giản Hành Chi lái xe bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Muội không thấy Giản Hành Chi quái quái à?”
Tần Uyển Uyển tới gần Thúy Lục, nhỏ giọng đáp: “Y lúc nào chẳng quái.”
“Cũng đúng.”
Thúy Lục gật đầu, không nói thêm nữa.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, dời mắt, giả vờ không biết gì, tán gẫu với Thúy Lục.
Xe ngựa chạy băng băng về phía Hoa Thành.
Dưới sông nhỏ cách đó không xa, công tử Vô Ưu hoá giải pháp chú của Giản Hành Chi, vùng dậy khỏi mặt nước.
Chim sơn ca bay tới bên cạnh công tử Vô Ưu, vội hỏi: “Công tử, người không sao chứ?”
“Hắn cố ý.” Công tử Vô Ưu lau nước trên mặt, đi lên khỏi dòng sông, tức đến run tay: “Chắc chắn hắn cố ý.”
“Công tử, người chớ tức giận.” Chim sơn ca an ủi công tử Vô Ưu: “Đầu óc hắn không bình thường, ngài không nên so đo với loại người này, đại sự làm trọng.”
Công tử Vô Ưu không lên tiếng.
Hắn đi lên bờ, nhìn chằm chằm phương hướng Giản Hành Chi rời đi, dâng tràn sát khí.
“Chờ bọn họ vào thành, bảo người mai phục ở khách sạn đi.”
“Công tử.” Chim sơn ca khó xử: “Chuyện đó… mặc dù đầu óc Giản Hành Chi không dùng được, nhưng chúng ta thật sự không có người nào mai phục được hắn.”
“Trong thành nhiều người, hắn không dám dùng linh lực lung tung.” Công tử Vô Ưu giải thích: “Hơn nữa, ta cũng chẳng trông chờ các người g.i.ế.c hắn.”
“Công tử, nếu vẫn không thành công thì sao?” Chim sơn ca hỏi tiếp.
“Ngươi là chim sơn ca, không phải quạ đen!” Công tử Vô Ưu trừng hắn.
Nhưng nhớ tới thất bại lúc trước, giọng hắn nhuốm lạnh: “Lần này, bổn tọa không cho phép thất bại.”
Chim sơn ca nghe vậy, lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ đã hiểu.”