Công tử Vô Ưu gặp nguy không loạn, thờ ơ nhìn Giản Hành Chi, tiếp tục hỏi: “Ngươi lại là ai?”
“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển giữ lấy bình trà, kéo y sang một bên, tách y và công tử Vô Ưu ra, nhỏ giọng cảnh cáo: “Người đã đánh người ta rồi, đừng làm loạn nữa!”
Giản Hành Chi cũng biết mình kích động.
Y hít sâu một hơi, xoay đầu không nói.
Tần Uyển Uyển thấy y bình tĩnh lại, quay đầu định chăm sóc công tử Vô Ưu.
Giản Hành Chi giữ lấy nàng, bực bội nói: “Không cho nàng qua đó.”
Nói xong, y ngước mắt nhìn Thúy Lục: “Cô ngồi ở đó làm gì? Không phải cô thích công tử Vô Ưu nhất sao? Chăm sóc người ta đi.”
“Chẳng phải ta tạo cơ hội cho Uyển Uyển à?”
Thúy Lục xí một tiếng: “Cháu của ta đều đã có chim rồi, không ham mấy cơ hội thế này.
Uyển Uyển còn chưa có mối đấy.”
“Cô…”
Giản Hành Chi đang định lên tiếng, Tần Uyển Uyển thấy hai người lại ầm ĩ, vội cắt lời họ: “Nam Phong chăm sóc, có Nam Phong ở đây, chúng ta không cần phí công lo lắng.”
“ Đúng, đúng, đúng.” Nam Phong giúp công tử Vô Ưu đặt cái cốc, vội lên tiếng: “Có ta ở đây.”
Công tử Vô Ưu nhìn mọi người, khẽ tựa đầu vào giường, không nói một lời.
Cả gian phòng yên tĩnh kỳ lạ.
Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng, Thúy Lục lười nói chuyện, Giản Hành Chi cũng chẳng muốn nói.
Đợi một lát, Tạ Cô Đường dẫn thầy thuốc vào cửa.
Tần Uyển Uyển bước lên đón: “Đại phu, ông mau xem xem.”
Thầy thuốc gật đầu, đến cạnh công tử Vô Ưu, chẩn đoán một phen.
Sau khi xác nhận không có chuyện gì lớn, ông bắt đầu hỏi.
“Cậu còn nhớ tên mình không?”
“Tại hạ Mai Tuế Hàn.”
Công tử Vô Ưu mỉm cười đáp.”
“Cậu biết cậu là ai không?”
Thầy thuốc hỏi tiếp, công tử Vô Ưu lắc đầu.
“Cậu chẳng nhớ chút gì sao?”
Thầy thuốc tò mò, công tử Vô Ưu ngập ngừng.
Một lát sau, y xoay đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Ta nhớ vị cô nương này chính là người trong định mệnh của ta.”
“Ta cho ngươi…”
Giản Hành Chi lại muốn chụp bình nước, Tần Uyển Uyển vội kéo y, nhìn công tử Vô Ưu, gấp gáp hỏi: “Còn gì nữa? Ngài nhớ được người nhà không? Biết làm sao trở về không?”
Công tử Vô Ưu lắc đầu: “Không nhớ.”
“Hắn muốn ở lì lại đây mà!” Giản Hành Chi kết luận.
Công tử Vô Ưu nhìn về phía Giản Hành Chi, nghiêm túc nói: “Ở bên cạnh người định mệnh, đây là ý trời.”
“Ta không tin trời.”
Giản Hành Chi lạnh giọng nói, công tử Vô Ưu duy trì nụ cười: “ Nhưng ta tin.”
Hai người giằng co.
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, lại kéo thầy thuốc đi ra, thấp giọng hỏi: “Đại phu, rốt cuộc hắn mất trí nhớ thật hay giả vờ?”
“Cái này khó nói.”
Thầy thuốc rối rắm: “Cậu ta vừa mới bị đập vào đầu.
Nếu như trước lúc bị đập xảy ra chuyện gì quá kíc.h thích, khiến hắn không muốn nhớ ra, có khả năng vì để trốn tránh mà mất trí nhớ không chừng.”
Tần Uyển Uyển nghẹn lời.
Nhớ đến hiện trường xấu hổ muốn độn thổ lúc chiều, nàng áy náy trong lòng.
Là nàng, nàng cũng muốn mất trí nhớ.
Huống chi công tử Vô Ưu này rõ ràng là người lấy việc khoe mẽ làm kiếp sống.
Nàng suy nghĩ, chỉ đảnh hỏi lại: “Vậy mất trí nhớ này có thể khôi phục không?”
“Cái này … khó nói.”
Thầy thuốc chần chờ: “Hay cô đến Hoa Thành đi, xem thử có đại phu nào giỏi hơn không.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, gật đầu, trả tiền thuốc thang cho thầy thuốc rồi xoay người về phòng.
Vừa trở về, nàng đã nhìn thấy công tử Vô Ưu xoay đầu nhìn sang, mỉm cười hỏi: “Cô nương trời định của ta, xin hỏi tên nàng?”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Ném đi.”
Giản Hành Chi dứt khoát lên tiếng, hỏi ý kiến Tần Uyển Uyển: “Loại tình trạng này mang theo cũng chỉ là gánh nặng.”
“Sao có thể?” Công tử Vô Ưu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Cái gọi là người định mệnh, nghĩa là hai người có duyên phận trời định, ở bên nhau tăng cường vận khí, vạn sự thuận hòa, không như ngươi.
Quỹ đạo sao của ngươi ở bên cạnh nàng, thông thường mà nói gọi là ——”
Công tử Vô Ưu nhả chữ chậm nhất có thể, nhấn từng chữ một: “Bát – tự – tương – khắc.”
“Ta…”
Giản Hành Chi đứng bật dậy, định đánh người.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, Nam Phong cuống cuồng bước lên ngăn y lại.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường kéo tay trái tay phải, Nam Phong quỳ gối ôm chân, rốt cuộc mới miễn cưỡng giữ được y.
Công tử Vô Ưu bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, tiếp tục nhắc nhở: “Ngươi đánh ta sẽ tổn hại vận khí.”
“Đừng giận, đừng giận.” Tần Uyển Uyển trấn an Giản Hành Chi: “Hắn đụng đầu, người đừng tính toán với hắn.”
“Chủ nhân, ngài đừng kích động.
Hắn nói không sai…” 666 cũng khuyên Giản Hành Chi: “Ngài đánh hắn tổn hại vận khí hay không thì ta không biết, nhưng tổn hại điểm tích lũy đó!”
“Tiền bối, đây là pháp tu, không thể đánh.
Buổi chiều đã đánh rồi, ngài đánh nữa sẽ c.h.ế.t người đấy!” Tạ Cô Đường cũng vội vàng ngăn Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi được khuyên can một phen, chẳng những không cảm thấy muốn từ bỏ, ngược lại càng muốn đánh người hơn.