Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 391: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Ta không đi!”

Giọng Liễu Phi Sương mang theo nghẹn ngào: “Dù sao cũng sắp chết, ta còn trốn làm gì nữa?”

“Tiểu thư.” Tần Uyển Uyển chạy vào nhà, nắm lấy tay Liễu Phi Sương, nói nhanh: “Đi mau lên, không đi không kịp mất.”

“Ta…”

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển bóp mạnh tay Liễu Phi Sương, nói: “Tiểu thư không nhớ đêm gặp nạn ngoại thành hôm đó sao? Còn không mau đi?”

Liễu Phi Sương chợt hiểu, nửa tin nửa ngờ đứng dậy, để Tần Uyển Uyển cùng với thị vệ dẫn tới nơi khác.

Hai người vừa ra khỏi cửa phòng, Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra tình huống bất thường, mặt đất chấn động giống như có gì chạy nhanh phía dưới.

Âm khí xung quanh càng ngày càng nặng, trực giác Tần Uyển Uyển nhận ra dị thường, xem ra đúng là có thứ gì chạy tới.

Nàng giơ tay hóa một pháp trận rơi xuống chân Liễu Phi Sương.

“Ngươi!”

Thị vệ lập tức nhận ra Tần Uyển Uyển bất thường, đang định nói gì, Tần Uyển Uyển thấp giọng quát: “Đừng lên tiếng!”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển cầm một cây trâm cài của Liễu Phi Sương, chắp hai ngón tay, vuốt qua trâm cài, một phù văn sáng lên.

Nàng cài trâm lên tóc mình, giơ tay dán một phù chú ẩn thân lên người Liễu Phi Sương, đẩy cho thị vệ: “Bảo vệ cô ấy.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển nhảy lên một cái.

Cũng chính lúc này, dây leo thô to như cự long chui từ dưới đất lên, đuổi theo Tần Uyển Uyển, sương mù tràn ngập xung quanh, nháy mắt Tần Uyển Uyển biến mất tại chỗ.

Liễu Phi Sương sững sờ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển biến mắt.

Không đợi nàng kịp phản ứng, một thanh kiếm phá mở sương mù dày đặc, ép nàng lùi bước dựa vào tường.

Người cầm kiếm không quay đầu, chĩa mũi kiếm vào cổ họng nàng, bóng lưng áo lam và tay áo bay phần phật trong gió.

Y nhìn chằm chằm phương hướng Tần Uyển Uyển rời đi, giọng nói cực lạnh.

“Sao không thấy người đâu?”

“Ngươi là kẻ trong rừng…”

“Ta hỏi cô đáp!” Giản Hành Chi quay đầu quát.

“Cô ấy …” Liễu Phi Sương hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh lại: “Cô ấy cầm trâm cài của ta, cho ta một lá bùa, đột nhiên sương mù dày đặc tràn tới, hồng dây chui từ dưới đất lên đuổi theo cô ấy.

Cô ấy chạy vào sương mù…”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột ngột c.h.é.m ầm một nhát giữa không trung, quang kiếm chiếu sáng trời đêm, có thể nhìn thấy một vách tường trong suốt xuất hiện.

Y nhảy vào, biến mất tại chỗ.

Rốt cuộc Liễu Phi Sương bình tĩnh lại, hét lên: “Cứu người! Cứu người đi!”

Nói xong, nàng quay đầu, nhìn thấy Lạc Hành Chu chạy vào sân viện.

Nàng tóm lấy tay áo Lạc Hành Chu: “Lạc Hành Chu, mau, cứu người!”

Lúc Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu nhanh chóng thông báo cho người Liễu gia, Tần Uyển Uyển đáp xuống đất trong kết giới, phát hiện mình đi đến một biệt viện.

Rõ ràng biệt viện này không phải kiến trúc Liễu gia.

Liễu gia có phong cách kiến trúc lâm viên Giang Nam điển hình, nhưng sân viện này lại là một trúc viện, hoa hồng nở đầy trên khóm trúc, gió thổi ngang qua, biển trúc ngoài viện xào xạc vang dội, cả phòng yên tĩnh không người, âm khí dày đặc.

Hẳn là nàng đã tới một ảo cảnh.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nàng lợi dụng phù chú của Liễu Phi Sương thay đổi khí tức chính mình.

Hiện tại trong mắt những dây leo kia nàng chính là Liễu Phi Sương, dường như đối phương muốn làm hại Liễu Phi Sương cho nên mới kéo nàng vào đây.

Gian phòng phía trước có đèn.

Tần Uyển Uyển đứng trong sân, nhìn bóng người trong phòng, dường như là phụ nữ.

Nàng ta đang soi gương, vẽ mày.

“Ta đã nói rồi …” Giọng người phụ nữ kia truyền từ trong phòng ra, như rất gần mà lại rất xa: “Cô không chiếm được Lận Ngôn Chi, đời đời kiếp kiếp của cô đều phải chịu nỗi khổ đánh mất tình yêu, không được c.h.ế.t yên ổn.”

“Tỷ tỷ ta đi rồi, cô không xứng sống tiếp.”

“Cô là ai?”

Tần Uyển Uyển lạnh giọng, dường như bóng người bên trong đã vẽ mày xong, đặt bút xuống, bắt đầu dùng son giấy nhấp môi.

“Hơn một trăm năm trước, Liễu thị các người không nghe lời cảnh cáo của ta.

Đã vậy …” Dường như người phụ nữ kia là ảo cảnh, vốn không nghe thấy câu hỏi của nàng.

Nàng ta đứng dậy, giọng nói đột ngột chói tai: “Thì đi c.h.ế.t đi!”

Khoảnh khắc giọng nói vừa dứt, dây leo trong viện đồng loạt điên cuồng tấn công về phía Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nhảy lên một cái, phi kiếm trên tay vung c.h.é.m dây leo.

Dây leo tấn công liên tục không ngừng.

Tần Uyển Uyển tránh trái tránh phải, tay bấm pháp quyết.

Ngay lúc pháp quyết rơi xuống, có người cười khẽ một tiếng.

“Như ta tự tại, phụng thiên linh hỏa.”

Giọng Mai Tuế Hàn vang lên.

Ngay lập tức thiên hoả phóng từ trên trời xuống, rơi vào dây leo.

Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy Mai Tuế Hàn đứng trên mái nhà trúc, gương mặt mỉm cười, ánh mắt chẳng mang theo chút độ ấm.

“Diệt.”

Tiếng vừa dứt, lửa lớn bốc lên tận trời.

Dây leo gào thét thành tiếng, càng nhiều dây leo xuất hiện từ dưới đất lên, phóng về phía tấn công nó!

Pháp tu không như kiếm tu, mặc dù phạm vi tấn công của nhóm người này rất mạnh nhưng cơ thể vô cùng yếu ớt, chỉ cần tiếp cận, ắt c.h.ế.t chắc.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 391: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt