Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 410: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chủ nhân!”

666 hét thành tiếng.

Mà giây phút tiếng thét vang lên, Uyên Ngưng trên tay Giản Hành Chi phát ra ánh sáng trắng, ánh sáng và cánh hoa va chạm vào nhau.

Giản Hành Chi không lùi mà chiến, xông về phía cánh hoa.

Cánh hoa sắc bén lướt qua toàn thân y, quang kiếm của y nhắm thẳng vào dây leo ngăn cách y và Bạch Vi.

Ngay lúc mũi kiếm chạm vào dây leo, vô số côn trùng thuận theo quang kiếm rơi xuống.

Nhận ra thứ gì rơi vào dây leo, Bạch Vi thét lên, dây leo lập tức lui về sau, tức giận mắng: “Giản Hành Chi!”

“Sợ côn trùng à?”

Giản Hành Chi bật cười, giơ túi Càn Khôn lên: “Chỗ ta còn nhiều lắm.”

“Ấu trĩ!!!” Bạch Vi rống giận: “Ngươi là con nít hả?!”

“Phải đấy.” Giản Hành Chi lại dùng kiếm phóng một đợt côn trùng nữa, nhướng mày: “So với cô, không phải ta còn bé lắm sao?”

Côn trùng bay nhảy đầy trời, sắc mặt Bạch Vi đại biến, thế cục nháy mắt nghịch chuyển, Giản Hành Chi đổi thủ sang công.

Giản Hành Chi giữ chân Bạch Vi, Tần Uyển Uyển mở Thủy kính, vừa quan sát Giản Hành Chi đánh nhau, vừa liên lạc nhóm Tạ Cô Đường.

Nàng phải nghĩ cách thiết lập trận dịch chuyển đưa người đến đây, đầu tiên phải xác định vị trí người kia, ít nhất đôi bên có thể liên hệ hoặc là đồng thời bố trí pháp trận đồng dạng, hoặc là nàng có thể xác nhận vị trí người kia rồi triệu hồi người đó tới.

Nàng để lại pháp khí truyền âm trên người Tạ Cô Đường nên trước tiên dùng thuật truyền âm gọi Tạ Cô Đường mấy tiếng.

Không thấy Tạ Cô Đường đáp lời, nàng vừa vẽ pháp trận dịch chuyển triệu hồi Tạ Cô Đường, vừa liên hệ với từng người Thúy Lục và Liễu Nguyệt Hoa.

Có pháp khí truyền âm làm vật dẫn, chỉ cần Tạ Cô Đường không bị hạn chế là có thể tiếp nhận triệu hồi đến đây.

Tần Uyển Uyển bận rộn vẽ pháp trận, đồng thời để ý đến Giản Hành Chi trong Thủy kính.

Pháp tu nhờ vào sức mạnh trời đất, sở trường đánh tầm xa, khuyết điểm lớn nhất là lúc làm phép cần thời gian, cho nên không thể cận chiến.

Dù cho Bạch Vi cao hơn Giản Hành Chi hai đại cảnh giới thì cũng không dám để Giản Hành Chi tiếp cận.

Mà Giản Hành Chi biết điểm này, bèn dùng côn trùng phá mở kết giới dây leo, tìm cơ hội tiếp cận cô ta.

Kinh nghiệm đối chiến của Bạch Vi phong phú, lập tức điều chỉnh phương thức chiến đấu, kéo dài khoảng cách với Giản Hành Chi, không dùng dây hoa tấn công mà dùng linh lực hóa thành lưỡi d.a.o ánh sáng phóng về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi chịu đựng lưỡi dao, bay thẳng tới trước người cô ta, mở túi Càn Khôn, trong nháy mắt các loại rệp cây, nhện đỏ, bọ rầy ồ ạt trút ra.

Bạch Vi ngừng hô hấp, cả người run rẩy.

Giản Hành Chi thừa cơ hội, đ.â.m một nhát vào người Bạch Vi.

Bạch Vi phủ côn trùng đầy người, run rẩy nghiến răng: “Ngươi… muốn … chết!!!”

Ngay lúc nói chuyện, vô số cánh hoa phóng từ trong người nàng ta ra, b.ắ.n về phía Giản Hành Chi.

Linh lực hấp thụ tại Uyên Ngưng, Giản Hành Chi nắm chặt kiếm, chịu đựng sự đao đớn do cánh hoa tùng xẻo, truyền linh lực vào Uyên Ngưng, dốc sức đối kháng Bạch Vi.

Tu vi y không bằng Bạch Vi, đối đầu linh lực đương nhiên chịu thiệt.

Hiện tại thức hải rối loạn, y lại sợ thức hải suy sụp, vì thế vẽ pháp trận tụ linh dưới chân, tập hợp linh khí trời đất ùn ùn đưa vào cơ thể.

Cứ thế linh căn trong cơ thể y liên tục bị linh khí giội rửa gần như nổ tung, bởi vì chịu tải linh lực vượt quá sức chịu đựng cơ thể, làn da bắt đầu rỉ máu.

Y vừa vận hành Xuân Sinh kịp thời tu phục cơ thể, vừa mở rộng linh căn, đưa linh lực mà linh căn hấp thu nhập vào Nguyên Anh tôi luyện, sau khi vận hành toàn thân thì ngưng tụ tại mũi kiếm, thuận theo mũi kiếm đ.â.m vào cơ thể Bạch Vi.

Linh lực của Bạch Vi ngăn cản linh lực của Giản Hành Chi, muốn thuận theo kiếm y đánh về trước.

“Hết côn trùng rồi?” Bạch Vi nhìn y nghiến răng cố chống, cười khẩy.

Giản Hành Chi ngước mắt: “Cô đoán xem?”

“Muốn độ kiếp tại đây?” Mây đen trên trời bày bố, ánh mắt Bạch Vi tràn đầy phẫn nộ: “Nghĩ hay thật!”

Dứt lời, dây leo đột nhiên mọc lên, thành từng con d.a.o sắc bén đ.â.m xuyên Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển mở to mắt, định rút kiếm theo bản năng, chợt nghe thấy tiếng Giản Hành Chi: “Đừng xen vào.”

Nói xong, Giản Hành Chi đá lên người Bạch Vi một cước, rút Uyên Ngưng, vội vã thối lui.

Dây leo giống như d.a.o sắc tuôn từ bốn phương tám hướng quấn lên, Giản Hành Chi mặc kệ tất cả, vừa né tránh dây leo vừa xông về phía Bạch Vi lần nữa, không hề có ý lùi bước.

“Để ta tự mình ngộ đạo.”

Dứt lời, y c.h.é.m một kiếm vào dây leo, cùng lúc đó lưỡi d.a.o bằng hoa c.h.é.m đứt cánh tay Giản Hành Chi, m.á.u b*n r* tung tóe, nhưng khoảnh khắc m.á.u huyết kia tiếp xúc thì bỗng lập tức liền lại, cánh tay trở về trên người Giản Hành Chi, y vung kiếm định chém!

Đối với y mà nói, đau đớn hình như chẳng có ý nghĩ gì, dưới thương thế trong ngoài đan xen, tốc độ của y không hề chậm lại.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 410: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt