Nguyên Anh tiến thêm một bước, nguyên thần có thể rời cơ thể, đó là Hóa Thần.
Sau Hóa Thần, lĩnh ngộ Thiên Đạo, đạo pháp hợp nhất, cách phi thăng còn một bước, đó là Độ Kiếp.
Long đan của Tần Uyển Uyển vốn dính liền với Kim Đan, sau khi Kim Đan vỡ thì hình thành Nguyên Anh, Long đan cứ thế treo trên đầu Nguyên Anh.
Mai Tuế Hàn mạnh tay cướp Long đan, theo lý Nguyên Anh sẽ tổn thương, nhưng giờ phút này Nguyên Anh của nàng thăng cấp thành công, nguyên thần vô ngại, Giản Hành Chi yên tâm không ít.
“Vốn dĩ bây giờ nên dạy nàng làm sao vận hành linh lực kỳ Hóa Thần, nhưng hôm nay không đủ thời gian, không thể dạy nàng đàng hoàng.
Đợi lát nữa trên đường đi, nàng nắm tay ta đừng buông, ta dẫn nàng vận hành vài vòng, tự mình lĩnh hội.
Nói xong, giọng điệu Giản Hành Chi hơi ân hận.
Tần Uyển Uyển gật đầu, không nói gì nhiều.
Giản Hành Chi do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn lên tiếng: “Uyển Uyển, xin lỗi.”
“Hửm?” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn y, không hiểu vì sao Giản Hành Chi đột nhiên xin lỗi.
Giản Hành Chi mím môi, lưỡng lự, rốt cuộc mở miệng: “Ta… ta không nên để nàng thăng cấp dưới tình huống nguy hiểm như vậy.
Đợi sau này về Tiên giới, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển hơi buồn cười, nhưng nhớ tới chuyện lúc trước của y, nàng lại nén cười, chỉ nói: “Người nhớ là được.”
Nói xong, Tạ Cô Đường lên tiếng báo cho bọn họ: “Trận dịch chuyển vẽ xong rồi.”
“Đi.”
Giản Hành Chi đứng dậy, một tay ôm Nam Phong, một tay kéo Tần Uyển Uyển đi theo Tạ Cô Đường, lần lượt nhảy vào trận dịch chuyển.
Lúc rơi xuống trận dịch chuyển, ba người phát hiện đã trở lại Mộ kiếm.
Tạ Cô Đường quay đầu nhìn Giản Hành Chi, cố ý giải thích: “Ta tìm tiền bối canh giữ Mộ kiếm mở trận dịch chuyển, sợ lãng phí thời gian.”
“À này …” Giản Hành Chi nghe nói thế, hơi ngượng ngùng: “Ta mang hết kiếm trong Mộ kiếm đi, không sao chứ?”
“Không sao.” Vẻ mặt Tạ Cô Đường điềm tĩnh.
Giản Hành Chi đang định khen ngợi Thiên Kiếm Tông rộng rãi, chợt nghe Tạ Cô Đường lãnh đạm nói: “Ta quay về lĩnh phạt.”
Vì thế Giản Hành Chi đổi ý, quay đầu khen Tạ Cô Đường: “Cậu thật rộng rãi.”
“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển thúc giục Giản Hành Chi: “Đi nhanh lên.”
Giản Hành Chi gật đầu, giao Nam Phong cho Tần Uyển Uyển ôm.
Tần Uyển Uyển nhìn Nam Phong vẫn còn ngủ, dứt khoát thu nhỏ nó đặt vào túi, treo trên eo.
Một tay Giản Hành Chi kéo Tần Uyển Uyển, một tay rút Lạc Thủy, ngước mắt nhìn kiếm linh khắp núi: “Ta muốn đi g.i.ế.c một người, sợ rằng không kịp, phiền các người giúp đỡ đi xa một chuyến.”
Kiếm không động đậy, giống như không muốn nói chuyện.
Giản Hành Chi chỉ nhướng mày: “Ai không muốn đi, cứ ở lại núi.”
Nghe nói thế, vạn kiếm đồng loạt rời núi bay lên không trung, hóa thành một con Kiếm long.
Tạ Cô Đường hâm mộ nhìn kiếm linh cả núi, lại nhìn Giản Hành Chi kéo Tần Uyển Uyển nhảy lên thanh kiếm đầu tiên, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Đi thôi.”
Tạ Cô Đường xin lỗi kiếm linh, đi theo sau lưng Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi hô lên một tiếng: “Đi.”
Dứt lời, y giẫm lên Kiếm long, hóa thành luồng sáng bay đi.
Cuồng phong ập vào mặt, Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân suýt nữa bị gió thổi bay, may mà Giản Hành Chi giữ chặt nàng lại, giải thích: “Tốc độ này, kết giới vô dụng, nàng cố chịu đựng!”
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển nhăn mặt, cảm giác tựa như d.a.o thép đang xẹt qua mặt mình.
Giản Hành Chi bước lên trước, chắn nàng sau lưng, cuồng phong tức khắc giảm đi nhiều.
Giản Hành Chi nắm lấy tay nàng: “Vận hành linh lực theo ta, mặc kệ những thứ khác.”
“Biết rồiiiii ——”
Tần Uyển Uyển hét to trong gió, cảm giác Kiếm long xuyên qua tầng mây, mưa to xối tới trước mặt, tiếp theo lại cảm giác mưa đá ùn ùn kéo đến.
Quang kiếm của Giản Hành Chi c.h.é.m mưa đá, dẫn Kiếm long lao xuống.
Giây phút đó, Tần Uyển Uyển cảm giác không phải mình đang ngự kiếm, mà là đang ngồi trên một chiếc máy b** ch**n đ** siêu thanh, vừa tròng trành vừa m.á.u lửa.
Nàng trốn sau lưng Giản Hành Chi, bị Giản Hành Chi kéo lên kéo xuống, vận hành linh lực theo y, đột nhiên nàng cảm thấy Giản Hành Chi nói đúng.
Giết con tin đi, nàng không muốn cứu người nữa.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Tạ Cô Đường dường như cảm nhận được, y hô to: “Sư đệ ——”
“Không sao!” Giản Hành Chi vừa nghe đã lập tức chặn đầu Tạ Cô Đường: “Chúng ta có thể tới kịp!”
Nói xong, y tiếp tục thúc giục kiếm linh: “Nhanh, nhanh, nhanh!”
Kiếm linh thay phiên chở người gia tăng tốc độ bay, thấy Giản Hành Chi còn thúc giục, Uyên Ngưng chịu hết nổi, cả thanh kiếm rung chấn dữ dội, dùng rung chấn biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
—— “Đừng giục nữa, càng giục càng chậm, giục nữa thì tự nổ mất thôi!”
Lần đầu tiên Giản Hành Chi gặp phải kiếm linh phản kháng mạnh mẽ như thế, y nhất thời ngây ngốc.
Hầu như chỉ có lúc kiếm linh nhận chủ, người và kiếm ở trong khu vực tương giao mới có thể đối thoại với con người, tuy bình thường cảm ứng được nhưng rất khó lý giải cụ thể, mặc dù Giản Hành Chi không biết nó nói gì nhưng rất rõ nó đang phẫn nộ.