Có điều cô ta không ngờ ——”
Giản Hành Chi hạ thấp giọng, Liễu Nguyệt Hoa đã hoàn toàn đắm chìm vào sự miêu tả của y, nghiêm túc hỏi: “Là gì?”
Giản Hành Chi đợi bà dò hỏi.
Liễu Nguyệt Hoa hỏi xong, vẻ mặt y nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: “Ta quá mạnh.”
Tần Uyển Uyển nghe thế “phụt” một ngụm trà ra.
Ánh mắt Liễu Nguyệt Hoa nhìn Giản Hành Chi phức tạp.
Lời người này nói là thật.
Đời này, bà chưa từng gặp người nào ở gần Hóa Thần tự phát nổ xong còn sống phây phây, nhưng không biết vì sao Giản Hành Chi nghiêm túc khen ngợi mình như vậy, bà chẳng sinh ra nổi chút kính sợ nào.
Thậm chí còn phản nghịch đến chẳng muốn tiếp lời.
“À ừm…” Vì để ngăn quá mất mặt, Tần Uyển Uyển vội chuyển đề tài: “Ngày mai, Lạc đạo hữu và Liễu tiểu thư thành hôn rồi nhỉ? Mọi người có cần giúp đỡ gì không?”
Nhắc tới đề tài này, Liễu Nguyệt Hoa lập tức mỉm cười, quay đầu bàn bạc hôn sự với Lạc Hành Chu.
Nhắc đến hôn sự ngày mai, bầu không khí trong sảnh lập tức hòa hợp hơn.
Mọi người nói hết câu này đến câu kia, Giản Hành Chi cũng không xen miệng vào được.
Trước nay, y không để tâm đến những tục sự này, nhưng thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện vui vẻ, y cũng kiên nhẫn ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng quay đầu cách Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển và Liễu Nguyệt Hoa bàn bạc chuyện tham gia hôn lễ, không để ý tới ánh mắt của Giản Hành Chi.
Ngược lại, Thúy Lục ở bên cạnh lại ngẩn người, nhanh chóng phát hiện hình như Giản Hành Chi… đang nhìn nàng ta?
Thúy Lục hơi hốt hoảng, vội cúi đầu uống trà.
Uống xong vài ly, Tần Uyển Uyển bảo với Liễu Nguyệt Hoa sẽ tham gia hôn lễ của Lạc Hành Chu rồi đi sau, cuối cùng nói: “Liễu gia chủ còn phải chuẩn bị hôn lễ, chúng ta không quấy rầy nữa, tạm thời đi trước.”
“Chư vị nghỉ ngơi nhiều thêm…” Liễu Nguyệt Hoa cười: “Ta không tiện khách sáo nữa.”
Tần Uyển Uyển đứng dậy tạm biệt Liễu Nguyệt Hoa, tất cả mọi người cùng đứng dậy, trước khi đi đột nhiên Liễu Nguyệt Hoa lên tiếng gọi: “Hành Chu.”
Lạc Hành Chu quay đầu, nhìn thấy Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ rồi nói: “Chuyện ở Liễu thị lần này phiền cậu nói lại với phụ thân cậu một tiếng.
Hôm nay Hoa Thành, Hoang Thành đều liên tục phát hiện ma chủng, hãy hỏi ý của phụ thân cậu thử xem, nếu cần thiết…”
Vẻ mặt Liễu Nguyệt Hoa rét lạnh: “Có lẽ chuyện săn ma phải lặp lại lần nữa.”
Nghe nói thế, vẻ mặt Lạc Hành Chu nghiêm túc: “Hành chu hiểu.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt những người tại đó biểu hiện khác nhau.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau, nghe Liễu Nguyệt Hoa nhìn Thúy Lục nói: “Nghe bảo hiện giờ đại nhân Thúy Lục đại diện Thành chủ Quỷ Thành, đại nhân Thúy Lục không ngại quay về suy nghĩ lời đề nghị này của ta một chút.”
Thúy Lục nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận cân nhắc ý của Liễu gia chủ.”
“Phi Sương.” Liễu Nguyệt Hoa thấy đã truyền lời xong, giơ tay lên để Liễu Phi Sương đỡ mình đứng dậy: “Bảo người tiễn các vị khách nhân, ta về nghỉ ngơi trước.”
Liễu Phi Sương đáp lời, sai người tiễn mọi người ra ngoài.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng đi ra, Giản Hành Chi đang định nói gì đó, Thúy Lục đã kéo Tần Uyển Uyển, cuống quít nói: “Muội tới đây với ta một chút.”
Giản Hành Chi nghẹn lời, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, ra hiệu mắt bảo y đợi một lát rồi tới.
Kế tiếp, nàng bị Thúy Lục kéo đi.
Thúy Lục kéo nàng đến chỗ tối, kích động nói: “Uyển Uyển, ta cho muội biết một chuyện.”
“Hửm?” Tần Uyển Uyển tò mò, nghe Thúy Lục mặt mày nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy Giản Hành Chi bất thường.”
“Hả?” Tần Uyển Uyển nghệch ra.
Thúy Lục nhìn xung quanh, ghé vào tài Tần Uyển Uyển, nhỏ giọng nói: “Hôm nay, y cứ nhìn trộm ta hoài.”
Tần Uyển Uyển giật thót, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không… không phải vậy chứ?”
“Thật đấy.” Vẻ mặt Thúy Lục nghiêm túc: “Ánh mắt y cứ lượn tới lượn lui theo ta.
Muội nói xem rốt cuộc y có ý gì?”
Nghe thấy lời Thúy Lục, Tần Uyển Uyển nhớ tới vị trí ngồi lúc nãy của bọn họ, đột nhiên nhận ra rốt cuộc Giản Hành Chi đang nhìn ai.
Nàng khẽ ho một tiếng: “Tỷ đừng nghĩ nhiều, y không nghĩ cái gì đâu.”
“Lẽ nào…” Thúy Lục giơ tay lên, sờ trâm cài trên đầu mình: “Y phát hiện ta cài trâm mới?”
“Chắc vậy.” Tần Uyển Uyển nhìn trâm cài khảm hồng ngọc trên đầu Thúy Lục: “Đẹp lắm, chắc là hồng ngọc hấp dẫn y chứ chẳng có ý gì đâu, tỷ đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển vỗ vai nàng: “Hết chuyện rồi, ta đi đây.”
“Hồng ngọc?”
Thúy Lục đứng tại chỗ, lẩm bẩm: “Hóa ra không phải một mình ta thích hồng ngọc.
Ừm, biết thưởng thức!”
Tần Uyển Uyển cắt đuôi Thúy Lục, một mình bước vào sân vườn.
Chẳng bao lâu sau, nàng cảm giác một người đi từ đằng sau lên, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh mát quen thuộc.
Nàng chắp hai tay sau lưng, đi phía trước, mỉm cười, biết rõ còn hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Không có việc thì không thể tìm nàng à?”