Tần Uyển Uyển tao nhã đặt tay lên tay hai người, ghi nhớ ba cụm từ càn quấy, ngang ngược, tự tin, liếc nhìn chúng nhân.
Đám đông bàng hoàng nhìn họ.
Tần Uyển Uyển bước xuống, Giản Hành Chi giữ lấy tay nàng, Thúy Lục hóa thành người cầm lẵng hóa, Nam Phong lấy ra một cây dù lớn, Tạ Cô Đường bước phía trước, hô to về phía thảm đỏ vốn chẳng có ai: “Tránh ra, tránh ra! Tông chủ Thượng Thiện Tông xuất hành, kẻ không phận sự tránh đường!”
Nói xong, Thúy Lục bắt đầu rắc hoa.
Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi giẫm lên thảm đỏ, che dù, mỉm cười bước về phía trước dưới mưa hoa.
Tất cả mọi người tại đó sững sờ nhìn họ đi tới cổng, Tạ Cô Đường giao thư mời cho thị vệ đang ngây ngốc nhìn họ: “Tông chủ Thượng Thiện Tông đích thân đến đây, các người còn không mau sắp xếp!”
“A!” Thị vệ hoàn hồn, vội đáp: “Sắp xếp, sắp xếp ngay!”
Nói xong, thị vệ quay đầu vào trong gọi: “Người đâu, mau đưa Tông chủ Thượng Thiện Tông đến Đào viên nghỉ ngơi!”
Một thị nữ vội vàng bước lên, kính cẩn nói: “Tông chủ, mời đi theo ta.”
“Hiểu chuyện.”
Tần Uyển Uyển hơi gật đầu, ra hiệu cho Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi nhanh chóng lấy linh thạch ra, ném cho thị nữ, giọng điệu ngạo mạn: “Phần thưởng của ngươi.”
Thị nữ hành lễ cười một tiếng, giơ tay lên: “Mời.”
Nhóm Tần Uyển Uyển theo thị nữ đi xa, đám người trước cổng mới từ từ thoát khỏi cơn bàng hoàng.
Một ông cụ nói: “Vì để tranh giành sự chú ý, mấy năm nay đám tiểu môn tiểu phái này ngày càng màu mè.”
“ Nhưng môn phái lúc nãy hình như cũng không tệ…” Một vị thư sinh nhíu mày: “Từ khí tức của họ mà xét, trong đó có người là Trúc Cơ thì phải?”
“Không chỉ thế…” Ông lão lắc đầu, ánh mắt khá sắc bén: “Thậm chí có khả năng là Kim Đan.”
“Mạnh thật đấy!”
Mọi người cùng cảm khái.
Mà nhóm Tần Uyển Uyển được thị nữ dẫn vào một hoa viên, bên trong đặt một bộ bàn ghế.
Thị nữ đưa bọn họ đến lương đình, kính cẩn nói: “Các vị nghỉ ngơi một lúc, lát nữa bữa tiệc bắt đầu, món ăn sẽ được mang lên.”
Tần Uyển Uyển giả vờ lạnh lùng, gật đầu: “Đi đi.”
Thị nữ hành lễ rời đi.
Đám người đi rồi, Tần Uyển Uyển quan sát xung quanh một vòng, trông thấy mọi người đang lén lút nhìn họ.
“Quả nhiên…” Giản Hành Chi nhìn ánh mắt lén lút nhìn trộm của đám người, tự tin cười: “Quả nhiên chúng ta là người chói lóa nhất ở đây.”
“Nơi này chẳng có một tên Kim Đan.” Thúy Lục nhìn xung quanh, chê bai: “Có thể không chói lóa được sao?”
“ Đúng vậy.” Tạ Cô Đường cũng cảm thấy kỳ lạ: “Từ cổng lớn đến đây, hình như chẳng gặp được một tu sĩ kỳ Kim Đan trở lên, hơn nữa cũng chưa từng gặp người quen.”
Thúy Lục và Tạ Cô Đường cũng xem như có tiếng tại Tu chân giới, Đại hội Liên minh Tiên giới lớn như thế, theo lý không thể đến một người cũng chẳng có.
“Hơn nữa…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ít nhiều gì Đại hội Liên minh Tiên giới cũng phải có chương trình, vì sao thị nữ kia chỉ nói chuyện ăn uống với chúng ta, còn chuyện khác thì hết thảy không đề cập?”
Mọi người đưa ra nhiều thắc mắc như vậy, tất cả đều cảm thấy bất thường.
Giản Hành Chi suy nghĩ, bắt lấy một trọng điểm kỳ lạ: “Tu vi của bọn họ thấp như vậy, liệu có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của chúng ta không?”
Tất cả mọi người nghe thấy lời y chợt hoang mang, Tạ Cô Đường nghiêm túc phân tích: “Hẳn là có thể cảm giác được chúng ta rất mạnh, nhưng rốt cuộc là trình độ gì, phỏng chừng bọn họ không nhìn ra.”
Nói cách khác, chuyện bảo người mạnh như Thúy Lục và Tạ Cô Đường làm trợ thủ để khoe mẽ này, có khả năng bọn họ get không tới.
Giản Hành Chi nghe vậy, lập tức nói: “Sao có thể? Vậy chẳng phải chúng ta thất bại rồi?”
Đang nói chuyện, vài tu sĩ đứng bên ngoài, tay cầm chung rượu, nịnh nọt nhìn Tần Uyển Uyển ngồi giữa nhóm người: “Hôm nay có duyên gặp mặt đạo hữu, không biết đạo hữu có bằng lòng nể mặt đối ẩm một chung rượu nhạt?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển lập tức đáp: “Mời ngồi.”
Mặc dù mọi người nghi ngờ trong lòng, nhưng hôm nay người ta dâng cơ hội để Tần Uyển Uyển khoe mẽ, mọi người vẫn quyết định lựa chọn làm theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục ngụy trang thân phận của mình, nhường đường cho những tu sĩ kia.
***
Bọn họ bước vào đình, Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Nam Phong rót rượu cho họ, Giản Hành Chi quỳ gối bên cạnh Tần Uyển Uyển rót rượu cho nàng.
Những người này trông cao nhất không quá Trúc Cơ, thấy Tần Uyển Uyển thì hơi dè dặt nhưng vẫn chủ động giới thiệu bản thân.
“Tại hạ Chưởng môn phái Ngô Đồng, Xuân Nguyên.”
“Tại hạ Giáo chủ Lôi Đình Giáo, Lôi Thiên Phách.”
“Tại hạ Cung chủ Cửu Thiên Huyền Nữ, Vân Nhất Thủy.”
…
Mọi người giới thiệu một vòng, đều là Chưởng môn.
Tần Uyển Uyển hơi yên tâm, đoán chừng mặc dù tu vi nhóm người này không cao nhưng thân phận không thấp.
Mà Thúy Lục và Tạ Cô Đường đều liếc nhìn nhau, không khỏi suy nghĩ sao chưa từng nghe một Tông môn nào trong đám này thế?