“Ninh thị cũng không có ý kiến.”
“Nếu mọi người đều không có ý kiến…” Giọng Tống Tích Niên lạnh nhạt: “Vấn Tâm Tông cũng không có ý kiến.”
Dù sao cũng không tới phiên Chưởng môn trẻ tuổi là y, ai làm Minh chủ chẳng được?
Mọi người thảo luận xong xuôi, quay đầu nhìn về phía Tôn giả Diệu Ngôn ngồi bên trên.
Thiếu niên mỉm cười: “Bổn tọa cần thời gian để tính ra vị trí cụ thể của Ngọc Linh Lung.
Chuyện Minh chủ, chư vị quyết định là được.”
Nói xong, thiếu niên chỉ một vị thanh niên vẻ mặt trắng bệch, mặc trường bào thêu vẽ nhật nguyệt: “Đây là Tông chủ đương nhiệm Vô Tương Tông, Nguyệt Hà.
Sau này nếu có chuyện gì, các người trực tiếp tìm Nguyệt Hà là được.”
“Vâng.”
Mọi người kính cẩn đáp lời, thiếu niên đứng dậy duỗi lưng: “Haiz, bổn tọa mệt rồi, cứ vậy đi, chư vị tự nhiên.”
Nói xong, Tôn giả Diệu Ngôn dẫn người rời đi trước.
Nguyệt Hà xoay người, bình tĩnh nhìn mọi người: “Chư vị theo người hầu về phòng khách nghỉ ngơi trước, hôm nay ta sẽ thông báo chuyện tranh cử Minh chủ Đại hội Liên minh Tiên giới cho bách tông, ngày mai sẽ thương nghị quy trình tuyển chọn cụ thể với chư vị.”
Nói xong, thị nữ lần lượt bước lên, dẫn mọi người rời đi.
Lạc Bất Phàm đi phía trước trừng Tạ Cô Đường: “Cô Đường, con đi theo ta.”
“Vâng.”
Tạ Cô Đường cúi đầu, theo Lạc Bất Phàm rời đi.
Giản Hành Chi ôm thú bông Nam Phong size đại đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển và Thúy Lục, cùng lo lắng nhìn Tạ Cô Đường theo Lạc Bất Phàm đi xa.
“Y không sao chứ?”
Giản Hành Chi hơi lo lắng, Tần Uyển Uyển cũng không dám chắc, lẩm bẩm hỏi: “Huynh ấy có bị đánh không? Có bị bắt cấm túc không?”
“Nghe nói môn quy Thiên Kiếm Tông nghiêm ngặt…” Thúy Lục không dám khẳng định, nhưng ngẫm nghĩ lại, nàng quay sang nhìn Giản Hành Chi: “Đều tại cậu!”
Giản Hành Chi ngây người.
Tần Uyển Uyển cũng sực nhớ, quay đầu nhìn y, cùng oán trách với Thúy Lục: “Đều tại người!”
“Ấy, không phải …”
Giản Hành Chi chưa kịp giải thích đã thấy Tần Uyển Uyển và Thúy Lục bỏ đi trước.
Giản Hành Chi đứng tại chỗ suy nghĩ, giơ Nam Phong lên, hỏi nó: “Ngươi cũng cảm thấy tại ta?”
“Cái này …” Nam Phong gượng cười: “Trên đời này không có chuyện gì có thể trách Giản đạo quân, đều tại ta! Nếu không phải tiếng kêu cuối cùng kia của ta, mọi người đã không mất mặt…”
Nam Phong vốn định an ủi Giản Hành Chi, nhưng bỗng nhiên càng an ủi lại càng buồn hơn.
Giản Hành Chi nhìn nó tự trách, gõ đầu nó: “Nghĩ lung tung gì đấy? Ngươi đã làm hết chức trách rồi! Đi.” Giản Hành Chi cắp nách Nam Phong, lột một viên kẹo nhét vào miệng nó: “Đi về nghỉ.”
Nhóm người theo người hầu tới phòng khách, người hầu chia phòng cho mọi người, ai nấy về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Đợi đến giờ cơm chiều, mọi người cùng nhau đến nhà ăn, vẫn chưa thấy Tạ Cô Đường trở về.
Giản Hành Chi gặm bánh bao, hơi lo lắng: “Sao lão Tạ còn chưa trở về, có khi nào bị Thiên Kiếm Tông giam giữ rồi không?”
“Muội đưa ít dưa muối cho ta.” Thúy Lục gọi Tần Uyển Uyển, nhắc nhở Giản Hành Chi: “Thiên Kiếm Tông là Tông môn của y, cho dù giữ lại cũng là chính đáng, sao có thể gọi là giam giữ? Mà này, tại sao bữa cơm toàn là dưa muối bánh bao, Vô Tương Tông chiêu đãi chúng ta thế này à?”
“Các người nói xem tiệc cơ động chỗ Đào viên kia có gà nướng không?”
Tần Uyển Uyển cắn bánh bao, ưu thương nói: “Tông môn lớn như vậy mà sao chút thịt cũng không có thế?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện Tạ Cô Đường đã trở lại.
Nhìn y hơi ngẩn ngơ, Nam Phong vội vàng đứng lên đỡ y: “Tạ đạo quân, ngài không sao chứ?”
Tạ Cô Đường không nói, lảo đảo ngồi xuống.
Giản Hành Chi rót nước cho y, Tạ Cô Đường nhận lấy nước, uống ừng ực.
Giản Hành Chi vỗ lưng y an ủi: “Lão Tạ, cậu đừng uống vội quá, có gì khó khăn thì nói với ta, ta chắc chắn nghĩ cách giúp cậu.”
Tạ Cô Đường uống cạn nước, đặt cốc xuống, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.
“Tiền bối.” Y nghiêm túc chăm chú nhìn Giản Hành Chi: “Có cách nào phi thăng trong một đêm không?”
Giản Hành Chi trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng an ủi: “Chuyện đó… mặc dù ta biết chuyện ngày hôm nay đả kích rất lớn với cậu, nhưng cậu cũng đừng lầm đường lạc lối.
Nếu ai nói với ngươi cậu phi thăng trong một đêm… vậy thì chắc chắn tên đó bốc phét.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Cô Đường đã nằm úp xuống bàn, vùi mặt vào hai tay, không nói nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tần Uyển Uyển cầm một cái bánh bao hỏi dò: “Tạ đại ca, hay là ăn bánh bao nhé? Dưa muối ăn ngon lắm.”
Tạ Cô Đường không lên tiếng.
Thúy Lục thở dài: “Để y yên tĩnh chút đi, tình huống hôm nay, ai là người cũng chịu không nổi.”
Nói xong, Thúy Lục cảm khái: “May mà ta là chim.”
Cả đám im re, Giản Hành Chi không dám mở miệng, yên lặng đút hạt dưa cho Nam Phong.
Vừa đút vừa quan sát bọn họ.