“Ta tin y.”
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển điềm tĩnh: “Trong lòng ta, không có chuyện nào mà y không làm được.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển hành lễ với Lạc Bất Phàm, xoay người rời đi.
Trở lại bên người Giản Hành Chi, y liếc nhìn Tôn giả Diệu Ngôn, không vui vẻ mấy: “Nàng nói gì với hắn vậy?”
“Hắn nói người chắc chắn sẽ thua.” Tần Uyển Uyển cười híp mắt, khích y.
Giản Hành Chi nghe vậy lập tức quét mắt lạnh về phía Tôn giả Diệu Ngôn.
“Muốn ta thua, e là hắn chưa có bản lĩnh đó.”
Trong lúc nói chuyện, mọi người lục tục đến báo tên người dự thi.
Liễu Nguyệt Hoa kiểm tra tên họ, sau đó dựa theo căn dặn của Lạc Bất Phàm mà mở vòng xoáy cổng ánh sáng giữa không trung ra.
Sau khi kiểm tra tên họ tuyển thủ dự thi, từng người bước vào cổng ánh sáng.
“Ta đi đây.” Giản Hành Chi tạm biệt mọi người nhanh gọn rồi bước vào cổng ánh sáng.
Sau khi mọi người bước vào, cổng ánh sáng lập tức biến mất, thay vào đó là một Thủy kính được ghép từ hình ảnh tất cả tuyển thủ dự thi.
Bên trên Thủy kính chằng chịt tuyển thủ dự thi bước vào Mật cảnh, dường như bọn họ bước vào Mật cảnh khác nhau, nhưng cơ bản đều vào một thị trấn.
“Thân là Minh chủ Liên minh Tiên giới, gánh trọng trách nặng nề, mười mấy vị giám khảo chúng ta trải qua quá trình trao đổi căng thẳng, thống nhất cho rằng phẩm chất quan trọng nhất của một Minh chủ đó là sắp xếp năng lực đoàn thể.
Vì vậy, cửa ải đầu tiên chúng ta thi chính là ——”
Thủy kính hiện lên bốn chữ ——
Đối nhân xử thế.
Lúc bốn chữ này hiện ra trước mắt, hô hấp của Tần Uyển Uyển lập tức ngừng lại.
Xong rồi.
Bốn chữ này, nàng sợ rằng Giản Hành Chi xem cũng không hiểu.
“Rồi xong.” Thúy Lục nhìn Thủy kính, suy sụp: “Sao số y xui thế, biết trước thi đối nhân xử thể thì để Uyển Uyển đi rồi!”
“Bây giờ cũng không còn kịp.” Tạ Cô Đường nhíu mày: “Xem tiền bối tùy cơ ứng biến vậy.”
Tất cả hình ảnh cắt ghép trên màn hình dần dần hòa làm một, mọi người nhìn thấy tất cả tuyển thủ đều xuất hiện tại lối vào thị trấn.
Lúc họ xuất hiện, thị trấn vẫn là khung cảnh tĩnh.
Giản Hành Chi quan sát bốn phía một lượt, nhìn thấy người nói chuyện cử động xung quanh đều là tuyển thủ dự thi.
Tôn giả Diệu Ngôn đứng bên cạnh y, đóng mở quạt quan sát xung quanh.
Hai người nhìn nhau rồi quay đầu đi, sau đó nghe thấy giọng Lạc Bất Phàm xuất hiện trên trời với một hàng chữ vàng.
“Trong Mật cảnh có tổng cộng ba đề bài, sau khi hoàn thành thì có thể lấy được số điểm tương tứng.
Đề thứ nhất, điểm tuyệt đối ba mươi điểm.
Đề thứ hai, điểm tuyệt đối ba mươi điểm.
Đề thứ ba, điểm tuyệt đối bốn mươi điểm.
Chúc các vị giành được thành tích tốt nhất.”
Dứt lời, người trong trấn nhỏ bắt đầu cử động.
***
Mọi người cùng bước vào thị trấn.
Lạc Hành Chu dẫn Liễu Phi Sương bước tới cạnh Giản Hành Chi, nhỏ giọng nói: “Giản đạo quân, Tần cô nương bảo ngài tới à?”
Ừ.”
Giản Hành Chi ôm kiếm, nhíu mày, hơi hối hận.
Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương nhìn nhau, sau đó an ủi Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, ngài không cần lo lắng, ta và Phi Sương sẽ giúp ngài.”
“Không cần.” Giản Hành Chi nhìn lên trời, dời mắt, lạnh nhạt nói: “Cạnh tranh công bằng, chúng ta đều là người chính đạo, tuyệt đối không gian lận.”
Nghe nói thế, Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương theo bản năng nhìn sang phương hướng Giản Hành Chi vừa nhìn, lập tức nhận ra nơi này có người đang quan sát, Lạc Hành Chu tức khắc đổi lại vẻ mặt chính nghĩa: “Ta biết Giản đạo quân không đồng ý với yêu cầu này, chỉ đùa chút thôi.
Dù ngài đồng ý, ta cũng tuyệt đối không giúp.”
“ Đúng vậy.” Liễu Phi Sương gật đầu: “Chúng ta không thể bất công với người khác.”
Nhóm người nói vài lời kịch rồi bước tới đoạn cuối con đường.
Nơi này là một ngã tư, tại trung tâm giao lộ có một người đang bán hoa, trong mắt nữ tu thì đó là một người đàn ông, còn trong mắt nam tu thì đó là một người phụ nữ, mà trong mắt khán giả ngoài Thủy kinh thì đó là một bộ xương khô.
“Đề thứ nhất…” Giọng Lạc Bất Phàm vang lên trên trời: “Người bán hoa đứng ở giao lộ phía trước là tình nhân của các người, lúc nãy nhìn thấy các người đứng lại ở lối vào thanh lâu.
Người này sẽ đối thoại với các vị một đoạn, hãy phân biệt hàm ý thật sự trong lời nói của người này, khiến người này vui vẻ.”
Dứt lời, Giản Hành Chi nhìn thấy tất cả tuyển thủ dự thi xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại thiếu nữ bán hoa đứng đấy.
Giản Hành Chi ôm kiếm nhìn thiếu nữ bán hoa, suy nghĩ rồi bước tới.
Từ góc nhìn của Tần Uyển Uyển, Thủy kính tách tất cả tuyển thủ dự thi ra, trước mặt mỗi người đều là bộ xương khô cầm giỏ hoa, mọi người đều đi tới đó.
Động tác của người bán hoa thống nhất, nhìn thấy tuyển thủ dự thi thì hừ một tiếng, xoay đầu đi: “Ngươi còn về làm gì? Thanh lâu nhiều mỹ nhân như vậy, không tốt sao?”