Tôn giả Diệu Ngôn gật đầu, chìa hai tay ra, kính cẩn đợi ông lão đưa cây chổi cho mình, mỉm cười nói: “Đương nhiền là được.”
Tới rồi!
Tình tiết phỏng vấn kinh điển giúp Chủ tịch quét rác tới rồi!
Chỉ cần từng đọc qua tiểu thuyết, không ai không biết câu chuyện này!
Ông lão nhìn thấy Tôn giả Diệu Ngôn cung kính như thế thì vui mừng: “Thanh niên lịch sự hiểu chuyện như cậu thật hiếm thấy, vậy lão hủ…”
Lời còn chưa dứt, Lạc Hành Chu đã tóm lấy cây chổi: “Gia gia, thanh niên hiểu chuyện lịch sự vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như ta đây.
Ông đưa chổi cho ta, ta quét cho!”
“Không!”
Một tu sĩ trong đám người lao ra, nắm lấy đầu kia cây chổi, ánh mắt nhìn ông lão sáng quắc: “Gia gia, để ta!”
“Biết thứ tự trước sau không hả?” Ánh mắt Tôn giả Diệu Ngôn hơi lạnh lẽo, vươn tay bắt lấy cây chổi: “Các người tránh ra hết cho ta.”
Ba người giằng co tại chỗ, mặc dù thân phận Tôn giả Diệu Ngôn cao quý, nhưng mọi người đều là tinh anh được các môn phái đề cử tranh giành vị trí Minh chủ, tu vi bên trong bí cảnh lại bị giới hạn, không thể dùng linh lực, võ nghệ mọi người đều tương đương, bây giờ chẳng ai muốn nhường ai.
Ông lão bị kẹp ở giữa, hoảng sợ nhìn tu sĩ giằng co, lắp bắp lên tiếng: “Hay là… hay là để ta tự quét đi thôi…”
“Không.” Tôn giả Diệu Ngôn giơ tay lên ngừng lời ông lão: “Ông tránh ra, chuyện này để ta giải quyết.”
Nghe thế, ông lão nuốt nước bọt, lui sang một bên.
Tôn giả Diệu Ngôn nhìn Lạc Hành Chu và tu sĩ bên cạnh: “Các người có chắc không buông tay hay không?”
Mặc dù Lạc Hành Chu hơi chột dạ nhưng vẫn cắn răng nói: “Gia gia cũng chẳng nói đưa cây chổi cho ngài!”
“Được lắm, đừng trách ta ăn h**p tiểu bối!”
Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn đánh mạnh một chưởng về phía Lạc Hành Chu, đá một cước sang tu sĩ bên cạnh.
Lạc Hành Chu phản ứng cực nhanh.
Ngay lúc Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, y đã vung một chưởng về phía đối phương.
Ba người bị ép đồng thời buông tay, Lạc Hành Chu đá tung cây chổi lên cao!
Cây chổi vô chủ, tất cả tu sĩ xung quanh đều nhào tới, trong tích tắc cả khu phố Tây đánh nhau thành một đoàn.
Mà lúc này, Giản Hành Chi gãi đầu, bước đi không mục đích trên phố.
Nhân vật mấu chốt, rốt cuộc cái gì là nhân vật mấu chốt?
Không lẽ là quét rác ngớ ngẩn như thế thật à?
Y suy nghĩ không ra, nhìn thấy gần đó bán hồ lô ngào đường, không nhịn được mua một xâu hồ lô, lại tiện tay mua một trái dừa đã đục lỗ, vừa ăn vừa dạo phố.
Dạo đến cuối phố, y lại suy nghĩ quay ngược trở về.
Uống hết trái dừa, ăn hết viên hồ lô cuối cùng, Giản Hành Chi chợt nghe thấy tiếng huyên náo đằng trước.
Y ngẩng đầu nhìn cây chổi rơi từ trên trời xuống, mười mấy tu sĩ bổ nhào về phía y.
Giản Hành Chi giơ chân đá, cây chổi lập tức bay về hướng ngược lại, tu sĩ lập tức đuổi theo cây chổi.
Giản Hành Chi hoang mang, sau đó nhìn thấy đám tu sĩ kia uy h**p ông lão quét rác vừa nãy, kéo ông ta sang một bên: “Ông lão, chúng ta dẫn ông đi lánh nạn! Ông đừng sợ!”
“Buông ta ra! Buông ta ra!
Ông lão sợ hãi cầu cứu, bắt đầu ra sức vùng vẫy.
Đám tu sĩ đè ông lão lại giống như một toán giặc cướp, trói ông ta đi về hướng ngõ nhỏ, còn an ủi nói: “Ông đừng sợ, chúng ta không phải người xấu.
Chúng ta là người tới bảo vệ ông!
“Không! Cứu ta! Cứu mạng!”
Ông lão hét lên, Giản Hành Chi nhanh chóng phản ứng lại, gọi đám tu sĩ kia: “Các người làm gì đấy?!”
“Cứu ta!”
Ông lão nhìn thấy Giản Hành Chi – người duy nhất trông bình thường nhất hiện nay, lập tức xúc động kêu lên: “Thiếu hiệp, cứu ta!”
Một cú lật không chỉ làm tu sĩ trong Mật cảnh cả kinh, mà khán giả xem Thủy kính cũng chấn kinh.
Tu sĩ trong mật cảnh phản ứng nhanh, vội giải thích với ông lão: “Không phải, ông lão, chúng ta thật sự tới giúp ông mà.”
Ông lão hoàn toàn không tin, ông ta vốn không thể hiểu nổi tại có nhiều người đột nhiên lao ra cướp cây chổi của mình, còn đòi giúp ông ta, cho ông ta tiền, bắt cóc ông ta.
Cạm bẫy! Chắc chắn đều là cạm bẫy!
“Thiếu hiệp!”
Lúc này ông ta chỉ tin vào Giản Hành Chi, dốc ruột dốc gan gào lên: “Ngài nhất định phải cứu ta!”
“Các người buông ông ta ra.” Giản Hành Chi chỉ hồ lô ngào đường vào đám đông: “Đừng ép ta ra tay.”
“Ông lão.” Tôn giả Diệu Ngôn thấy tình hình không ổn, lập tức từ bỏ đuổi theo cây chổi, xoay đầu hô lớn: “Ta tới cứu ông!”
Dứt lời, hắn đá văng tu sĩ kéo ông lão, chụp lấy ông ta.
Ông lão nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, vươn tay gào to: “Thiếu hiệp!”
Giản Hành Chi thấy Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xông vào cuộc chiến, lôi kéo ông lão, nháy mắt đánh mười mấy chiêu với Tôn giả Diệu Ngôn.
Ông lão thừa dịp Tôn giả Diệu Ngôn không chú ý, cắn lấy tay hắn ta.
Tôn giả Diệu Ngôn bị đau liền buông tay, Giản Hành Chi chụp lấy ông lão kéo ra sau lưng.