Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 468: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vì vậy ta mới cãi nhau với bà ấy …”

Nghe Triệu tú tài tỏ ra yếu thế, sắc mặt ông chủ Vương cũng đỡ hơn, chỉ bảo: “Nương tử ông như vậy là vì tiếc tiền, chứ không phải không thích thật, ông cũng đừng đến quậy chỗ ta chứ.”

“Phải đấy.” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp lời, nói xuôi theo ông chủ Vương: “Hàng hóa cửa tiệm ông chủ Vương đều là tốt nhất, chẳng qua phu nhân yêu thương Triệu tiên sinh, nghĩ cho Triệu tiên sinh nên mới không dám giữ mà thôi.

Thế này đi …” Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, lấy tinh thạch ra: “Cuộn vải hôm nay xem như ta tặng phu nhân.”

Dứt lời, y nhìn Triệu tú tài, lại nhìn ông chủ Vương: “Hai vị thấy thế nào?”

Đây là phương án tuyệt hảo.

Vừa giải quyết nỗi buồn phiền của phu nhân ở nhà, vừa giải quyết vấn đề khó khăn của hai người.

Tạ Cô Đường nhìn phương án Tôn giả Diệu Ngôn đề xuất, nhíu mày: “E rằng ván này sắp kết thúc rồi.”

“Không…” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Đây còn chưa phải kết quả tốt nhất.”

“Nói thế là sao?”

Thúy Lục nhìn sang, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Triệu tú tài nghèo khổ đã lâu, sau khi kiếm được tiền thì lập tức mua cuộn vải tặng phu nhân, e là không chỉ vì làm quà cho phu nhân mà còn có ý chứng minh bản thân.

Tính cách ông ta kiêu ngạo như vậy, mặc dù trực tiếp mua cuộn vải tặng phu nhân có thể giải quyết vấn đề của phu nhân, nhưng lại mất đi một trong những nguyên nhân căn bản nhất khi tặng cuộn vải của Triệu tú tài, e là ông ta không chịu.

Cho dù đồng ý, ông ta cũng sẽ vì bản thân vô dụng mà buồn bã, quan hệ giữa phu thê mãi mãi tồn tại khúc mắc như thế.”

Nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, Thúy Lục cau mày: “Chẳng lẽ còn có kết quả tốt hơn sao?”

Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng vẫn luôn nhìn Giản Hành Chi.

Y vẫn đứng bên cạnh cuộn vải, nhìn chằm chằm vết bẩn kia.

Người bên cạnh đều nói hết câu này tới câu kia, y lại sờ sờ ngửi ngửi vết bẩn rồi đi dạo quan sát xung quanh.

Triệu tú tài nghe thấy lời đề nghị của Tôn giả Diệu Ngôn, ông trầm mặc chốc lát rồi nói: “Không phiền công tử, xấp vải này là thứ ta muốn mua tặng thê tử, nên do ta bỏ tiền ra.

Chẳng qua hôm nay thê tử ta không cần, ta cũng không muốn tặng nữa.”

“Phu nhân không có ác ý…” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp tục khuyên: “Mà là…”

“Cửa hàng các người quy định thế nào?” Giản Hành Chi xoay đầu qua, đột nhiên cắt ngang lời tất cả mọi người, nhìn sang ông chủ Vương.

***

Ông chủ Vương ngây người, nghe Giản Hành Chi hỏi: “Trường hợp nào có thể trả hàng? Nếu vật phẩm hư hại thì trả lại hay đổi hàng?”

“Nếu có hư hại, chứng minh là vấn đề ở hàng hóa của ta …” Ông chủ Vương hoang mang: “Đương nhiên là trả lại.”

“Vậy mà ông còn không cho trả?”

Giản Hành Chi chỉ vào xấp vải: “Ta đã ngửi rồi, mùi thơm sáp dầu trên đó giống y đúc mùi chỗ ông, dấu vết cũng là mấy ngày trước, vậy mà ông nói người ta tự làm?”

Nghe thế, tất cả đều ngây người.

Lạc Hành Chu không khỏi âm thầm giật tay áo y, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngài phải khiến bọn họ hòa hợp, không thể tạo ra mâu thuẫn.”

“Vải của ông có vấn đề, vậy mà ông không trả tiền?”

“Nói hay lắm!” Triệu tú tài nghe vậy lập tức vỗ tay, mừng rỡ nói: “Ta đã nói …”

“Ông vui cái gì?”

Giản Hành Chi quay đầu nhìn Triệu tú tài, hỏi tiếp: “Ông có cái gì mà vui? Ta hỏi ông, một tháng nhà ông chi tiêu bao nhiêu?”

“Ta…” Triệu tú tài bị hỏi đến ngu người, hoang mang đáp: “Ta… ta không biết.”

“Không biết? Vậy một tháng ông kiếm được bao nhiêu?”

“Hai lượng.” Sắc mặt Triệu tú tài không tốt lắm: “ Nhưng bình thường ta hay viết thư giúp người ta, cũng có thêm mấy lượng.”

“Xấp vải này bao nhiêu tiền?”

“Bốn lượng.” Triệu tú tài lạnh giọng nói: “Cái này liên quan gì cậu?”

“Một tháng ông kiếm được hai lượng.

Lúc nãy trên đường, ta mua một xâu hồ lô ngào đường hết năm đồng, một nắm rau hai đồng, một miếng thịt heo hai mươi đồng.

Ông kiếm một tháng hai lượng, lại còn ăn mặc chỉnh tề như thế, ông từng hỏi nương tử ông sống thế nào chưa? Vì sao bà ta mắng ông? Nếu bà ta ăn không ngon, mặc không đẹp, thắt lưng buộc bụng, ông còn tốn bốn lượng bạc mua vải, ông có từng hỏi bà ta muốn gì chưa? Ông mua vải là vì nghĩ cho bà ta sao? Hay là vì chất liệu vải này mặc lên người bà ta có thể khiến tất cả mọi người thấy được ông có thể kiếm ra tiền, ông đối xử với bà ta rất tốt.

Ông có từng hỏi bà ta cần gì chưa?”

“Cậu… cậu …” Triệu tú tài tức đến mặt trắng bệch, chỉ vào Giản Hành Chi không nói nên lời.

Giản Hành Chi giơ tay chỉ vào ông chủ Vương: “Ông, ỷ cửa hàng lớn, coi thường khách hàng, biết sai không sửa, gian thương!”

Y lại chỉ về phía Triệu tú tài: “Ông, hư vinh ngu ngốc, ích kỷ, phế vật vô dụng, tiểu nhân! Các ông như hai mà một, đúng là nồi nào úp vung nấy, xứng lứa vừa đôi.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 468: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt