“Tướng công!!!”
Tiếng phụ nữ khóc vang lên, đám người Lạc Hành Chu chạy theo ra, nhìn thấy một người phụ nữ mặc vải thô, ôm Triệu tú tài cả người đầy m.á.u trong lòng.
Triệu tú tài nôn ngụm máu, thắm thiết nhìn người phụ nữ.
“Hương nương…” Triệu tú tài ấp úng lên tiếng: “Ta… ta sợ là ta không xong rồi …”
“Tướng công, chàng đừng chết, chàng đừng bỏ lại ta!”
“Hương nương…” Triệu tú tài không chịu dời mắt, nhìn chằm chằm Hương nương: “Ta… ta có lỗi với nàng… Ta không biết … củi gạo dầu muối đắt thế nào… Ta không biết … cuộc sống khó khăn ra sao … Nhưng ta thật sự, thật sự không cố ý…”
“Ta biết …” Hương nương khóc lóc gật đầu: “Ta biết, chàng chỉ không hiểu thôi.”
“Ta mua vải tặng nàng là vì… vì có một ngày, ta thấy nàng cứ đứng trước cửa tiệm ngắm nhìn.
Ta muốn mua cái mà nàng thích…”
“Ta thích…” Hương nương ôm Triệu tú tài: “Chàng mua cái gì, ta cũng thích, chỉ cần chàng sống, cái gì ta cũng thích!”
“Hương nương…” Triệu tú tài chậm rãi nhắm mắt lại: “Nếu như có kiếp sau, ta nhất định… sẽ đối xử với nàng thật tốt.”
“Chàng đã đối xử với ta rất tốt rồi …” Hương nương đau lòng khóc nức nở: “Chàng không tốt, sao ta lại lấy chàng? Tướng công, chàng tỉnh lại đi! Đừng bỏ lại Hương nương! Tướng…”
“Đừng khóc nữa.” Giản Hành Chi thấy Hương nương khóc lóc không ngừng, chịu hết nổi, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ông ta chỉ ngất xỉu thôi, mau đưa đến đại phu đi, khóc nữa thì người cũng đi toong đấy.”
Nghe nói thế, Hương nương sực tỉnh, vươn tay thăm dò chóp mũi Triệu tú tài, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, lộ ra ánh mắt kiên nghị: “Tướng công, ta đưa chàng đi chữa trị.
Chàng còn sống, sau này chúng ta sống hòa thuận, không bao giờ cãi nhau nữa, nhất định phải sống thật hạnh phúc!”
Dứt lời, không biết Hương nương lấy sức lực từ đâu ra cõng Triệu tú tài lên, chạy một mạch về phía phòng khám.
Giản Hành Chi nhìn theo cảm khái, quay đầu tổng kết với Lạc Hành Chu: “Cậu xem, cuối cùng vẫn phải tìm một thê tử.
Giống như bọn họ…” Giản Hành Chi chỉ đám người ông chủ Vương còn ngất xỉu dưới đất: “Chẳng ai cõng.”
“Cái này …” Lạc Hành Chu do dự: “Chúng ta có nên giúp một tay không?”
“Bỏ đi.” Giản Hành Chi nhún vai: “Dù gì cũng là ảo ảnh, không phải thật.”
Dứt lời, mọi người cảm giác mặt đất chấn động, giọng Lạc Bất Phàm vang lên: “Các vị, cuộc thi kết thúc, mời các vị chuẩn bị rời khỏi Mật cảnh.”
Giản Hành Chi quay đầu nhìn Lạc Hành Chu, bày ra vẻ mặt “Ta đã nói mà.”
Tất cả mọi người đứng đấy cảm thấy trời đất quay cuồng.
Một lát sau, ánh sáng xung quanh mọi người biến hóa dữ dội, cuối cùng lúc ổn định lại thì phát hiện mình đã trở về bãi cỏ ban đầu.
Lúc này, Thủy kính đã biến thành một tấm ván mộc, bắt đầu hiển thị thành tích từ thấp đến cao.
Giản Hành Chi biết tình huống của mình nên cũng không kỳ vọng mấy, đi thẳng về phía chỗ Tần Uyển Uyển, ngồi chỗ khán giả, nói thẳng: “Xem ra chúng ta phải vạch một kế hoạch khác rồi.”
“Kế hoạch gì?” Tần Uyển Uyển ngây ngốc.
Giản Hành Chi suy nghĩ: “E là việc thông qua tuyển chọn vào Huyền Sơn không được rồi, chỉ có thể dựa vào cách thứ hai.
Ta thấy…”
“Oa!!!”
Đám đông đột nhiên phát ra tiếng kêu hoảng hốt, Giản Hành Chi hờ hững xoay đầu, kế tiếp bất ngờ nhìn thấy cái tên đứng thứ hai trên Thủy kính viết: Giản Hành Chi.
Tên đứng đầu là Tôn giả Diệu Ngôn, chuyện này chẳng có gì đáng nói, nhưng tên thứ hai vậy mà lại là Giản Hành Chi, chuyện này vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
“Ta không phục!”
Có người trong đám đông lập tức đứng dậy, kích động nói với Lạc Bất Phàm: “Y đánh Triệu tú tài đến suýt c.h.ế.t mà cũng có thể đạt điểm tuyệt đối?”
“Chuyện này …” Lạc Bất Phàm gượng cười: “Mặc dù cách thức không ngờ, nhưng kết quả cũng rất không ngờ…”
Lạc Bất Phàm vừa nhắc nhở, lúc này mọi người mới nhận ra.
Mặc dù Tôn giả Diệu Ngôn giải quyết vấn đề mặt ngoài, nhưng cũng chỉ khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài nhường nhau một bước, còn Hương nương và Triệu tú tài cùng lắm chỉ duy trì hòa hợp ngoài mặt, vốn không giải quyết được vấn đề.
Mặc dù trận đánh này của Giản Hành Chi khiến y thành nhân vật phản diện, nhưng ông chủ Vương và Triệu tú tài không đánh không quen, Hương nương và Triệu tú tài sinh tử hiểu tình thâm.
Trừ danh tiếng Giản Hành Chi không tốt ra thì có thể coi như kết quả hoàn mỹ.
Đây rõ ràng là hi sinh một mình y, tạo phúc cho tất cả.
Nhận ra chuyện này, đám đông đều ngớ người.
Lạc Bất Phàm khẽ ho một tiếng: “Vì người quên mình, có thể nói là cao thượng; truy căn tìm nguyên, có thể nói là thông minh.
Điểm tuyệt đối là đương nhiên.”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển không khỏi nhìn về phía Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi đang khoe khoang chiến tích của mình với Tạ Cô Đường, cảm giác được Tần Uyển Uyển nhìn mình, y quay đầu: “Sao thế?”
Tần Uyển Uyển bị y hỏi thì bừng tỉnh, dời mắt, hơi mất tự nhiên: “À, không có gì.”