Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 473: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thúy Lục hỏi một cách thờ ơ, Tạ Cô Đường trầm mặc một lát, chỉ đáp: “Thế Thành chủ Quỷ Thành vì sao phải hạ mình chạy loạn khắp nơi cùng bọn họ?”

Thúy Lục nghe vậy, thấp giọng cười một tiếng, quay đầu nhìn y: “Chưởng môn các người nói với ta tình cảm Vấn Tâm Kiếm vô cùng lạnh nhạt, nhưng hôm nay ta lại chẳng thấy như vậy.”

Nghe được lời này, Tạ Cô Đường sững người.

Thúy Lục nhìn bóng người đi tới cách đó không xa, đứng thẳng dậy: “Lạc Bất Phàm tới rồi, ta đi trước.”

Dứt lời, Thúy Lục nhảy xuống khỏi mái nhà, xoay người rời đi.

Tạ Cô Đường uống ngụm rượu cuối cùng, nhảy từ trên cao xuống.

Chờ một lát, Lạc Bất Phàm đã bước tới trước mặt y.

Ông quan sát Tạ Cô Đường, vẻ mặt Tạ Cô Đường khẽ d.a.o động.

Thật lâu sau, Tạ Cô Đường giơ tay lên hành đại lễ với Lạc Bất Phàm: “Chưởng môn.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi tán gẫu linh tinh vài chuyện rồi trở về phòng, chuẩn bị cho chuyện ngày mai.

Tần Uyển Uyển chủ yếu chuẩn bị đồ cần thiết sau khi vào mê cung, mà Giản Hành Chi thì bận rộn chuẩn bị quà gặp mặt cha mẹ Tần Uyển Uyển.

Hai người mất một đêm trang bị đầy túi Càn Khôn, cuối cùng mới có chút lòng tin đối với chuyện bước vào Huyền Sơn.

666 nhìn Giản Hành Chi bận rộn, cảm thấy bất lực, dối lòng khen ngợi: “Chủ nhân, ngài đừng căng thẳng như vậy.

Ngài… ngài rất được lòng người khác mà.”

“Ta không biết mình có được lòng người khác không …” Giản Hành Chi treo túi Càn Khôn lên thắt lưng, kéo cửa ra ngoài: “ Nhưng không có một ai thích người từng đánh con gái họ, lần này ta phải biểu hiện thất tốt.

Đợi trở về Tiên giới, hai đại nhân Thái Sơn mới không ghét ta!”

“Xong chưa?”

Thấy Giản Hành Chi kéo cửa ra, nhóm Tần Uyển Uyển chờ bên ngoài quay sang.

Giản Hành Chi vỗ túi Càn Khôn, vui vẻ nói: “Xong rồi.”

Đoàn người tràn đầy lòng tin đi tới chân núi Huyền Sơn.

Lúc này, xung quanh đã sớm tập hợp rất nhiều người, hôm nay chỉ có hai đội vào đấu bán kết nên xác nhận thân phận rất nhanh.

Đợi làm xong, Lạc Bất Phàm giải thích đơn giản quy tắc cho bọn họ, hỏi lại lần cuối: “Còn câu hỏi nào không?”

“Không có.”

Tần Uyển Uyển chắp hai tay sau lưng, đáp một cách tự tin.

Gương mặt Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, gật đầu nói: “Bổn tọa cũng không.”

“Được rồi.” Lạc Bất Phàm nhấc tay, một cổng ánh sáng xuất hiện trước mặt hai đội: “Mời hai đội đồng thời bước vào mê cung.”

Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển đi đầu, dẫn nhóm Giản Hành Chi bước vào.

Sau khi vào cổng ánh sáng, thứ đầu tiên nhìn thấy là một ngả rẽ, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau.

Tần Uyển Uyển lấy bốn sợi dây ra, tràn đầy mong đợi nhìn mọi người: “Đây là cách ta nghĩ ra tối qua.”

Tất cả mọi người nhìn về phía sợi dây, Tần Uyển Uyển giải thích với bọn họ: “Tối qua, ta tìm bốn sợi dây dài nhất có thể.

Mọi người buộc sợi dây trên eo, chọn một con đường mà đi, ta có thể cảm ứng vị trí của mọi người, sau đó vẽ ra bản đồ, rồi lại phỏng đoán lộ tuyến khả thi.

Mọi người dựa theo yêu cầu của ta mà chạy, chạy hết tất cả ngõ cụt thì chỉ còn lại một lối thoát.”

“Ý hay.”

Tạ Cô Đường gật đầu, lập tức nói: “Vậy buộc đi.”

“Khoan đã.” Giản Hành Chi ngăn mọi người lại, tràn đầy tự tin nói: “Ta có cách nhanh hơn.”

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía y, Giản Hành Chi nói chắc như đinh: “Trước đây ta đào cổ mộ cũng thường đụng trúng mê cung, có một biện pháp bách phát bách trúng.”

“Biện pháp gì?”

Tần Uyển Uyển tò mò, Giản Hành Chi quay đầu nhìn đoạn cuối vách tường trước mặt, tự tin nói: “Đi thẳng.”

“Đi… thẳng?”

Tần Uyển Uyển ngớ người, Giản Hành Chi gật đầu, lấy bản đồ trong tay nàng: “Nàng xem, hiện giờ chúng ta đang ở hướng Tây, lối ra ở hướng Đông.”

“ Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển khó hiểu: “Sau đó thì sao?”

“Chúng ta cứ nhắm thẳng hướng Đông mà đi …” Giản Hành Chi vạch một đường thẳng tấp trên bản đồ: “Là xong.”

Mọi người không hiểu, Giản Hành Chi nhìn cả nhóm: “Các người có thắc mắc gì?”

“Đây là mê cung…” Thúy Lục không nhịn được nhắc nhở y: “Có tường chắn, làm sao cậu đi thẳng được?”

“Đập tường đi.” Giản Hành Chi đáp một cách đương nhiên: “Đập ra một con đường là đi được chứ gì?”

Cả nhóm ngệch ra.

Một lát sau, Tạ Cô Đường nhíu mày: “Ta nhớ tường trong mê cung thường có pháp trận đặc biệt, không phá hủy được.”

“Đó là do cậu không đủ mạnh.” Giản Hành Chi khoát tay: “Mê cung đều là tường thật hoặc là ảo giác, trận pháp duy trì mặt tường chỉ có mấy loại.

Năm đó, ta đã tìm ra biện pháp lâu rồi, đi theo ta!” Giản Hành Chi giơ tay, xoay đầu hùng hổ nhìn bức tường chắn phía trước con đường của bọn họ.

Y xắn tay áo, giơ tay xoay giữa không trung, một pháp ấn hiện lên.

Y hấp thu linh khí, quát lớn một tiếng, đánh thẳng về phía bức tường!

Bên ngoài Thủy kính, tất cả mọi người đều trố mắt.

Lát sau, chợt nghe một tiếng nổ “đùng” , mặt tường ầm ầm sụp xuống.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 473: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt