Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 475: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giản Hành Chi tiến về trước một trượng, Tôn giả Diệu Ngôn cũng tiến về trước một trượng.

Song phương đánh qua đánh lại, hoàn toàn không có thời gian ngơi nghỉ.

Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau bọn họ, nhanh chóng cảm nhận được bất thường.

Mỗi lần Giản Hành Chi phá tường đều cần dùng linh lực đánh sập bức tường, mà mỗi lần vách tường bị đánh sập đều có một luồng ánh sáng vàng yếu ớt loé lên.

Giản Hành Chi không chú ý chi tiết này, nhưng Tần Uyển Uyển lại nhạy bén phát hiện luồng sáng vàng yếu ớt kia.

Nàng không dám lên tiếng nhắc nhở, lúc này Giản Hành Chi và Tôn giả Diệu Ngôn đang tranh nhau từng khắc một, lỡ như để Tôn giả Diệu Ngôn xông lên trước, đóng cửa lại, mọi người sẽ vĩnh viễn ở lại đây.

Nhưng lòng nàng vẫn luôn lưu ý, quan sát luồng ánh sáng vàng trên vách tường kia.

Đây là ánh sáng của pháp trận, Giản Hành Chi chạm phải pháp trận gì? Là pháp trận bảo vệ tường sao?

Tần Uyển Uyển không dám lơ là, nhắm mắt lại, bắt đầu truy tìm nơi linh lực Giản Hành Chi đi.

Lần đầu tiên, linh lực Giản Hành Chi biến mất rất nhanh.

Lần thứ hai, lần thứ ba…

Tần Uyển Uyển thử truy tìm nhiều lần, rốt cuộc tại lần cuối cùng nhìn thấy đuôi họa tiết kim quang.

Linh lực chảy vào họa tiết, mặc dù chỉ có phần chóp cuối, nhưng Tần Uyển Uyển bỗng nhiên nhận ra đây là cái gì.

Pháp trận này giống y hệt pháp trận triệu hồi Ngọc Linh Lung ở Quỷ Thành!

Ngọc Linh Lung xuất hiện, trừ ngẫu nhiên ra, nếu cố gắng triệu hồi thì cần năng lượng cực lớn để làm vật dẫn.

Linh lực của Giản Hành Chi không biết mất mà là chảy vào pháp trận này …

“Giản Hành Chi!”

Tần Uyển Uyển bừng tỉnh, hét to: “Nhảy lên!”

Dứt lời, nàng tóm lấy Nam Phong, nhún người nhảy một cái.

Cũng ngay khoảnh khắc này, cú đ.ấ.m của Giản Hành Chi đập vỡ bức tường cuối cùng, cánh cổng hình xoáy nước xuất hiện hơn mười trượng trên bãi đất trống bên ngoài, đồng thời mặt đất phát ra ánh sáng vàng và dây leo.

Dưới sự nhắc nhở của Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi theo bản năng phóng lên trên, dây leo chui từ dưới đất lên chỉ còn cách nửa tấc là bắt được y.

Giản Hành Chi nhún người trở mình giữa không trung, Lạc Thủy tuốt khỏi vỏ.

Y ngự kiếm giữa khe hở đám dây leo cuồng bạo lao ra bắt mình, nắm lấy Tần Uyển Uyển, giơ tay đánh văng dây leo ùn ùn kéo tới, dẫn nàng lăn đến vị trí pháp trận cách đó không xa.

Y ngẩng đầu nhìn thấy Thúy Lục và Tạ Cô Đường còn bị nhốt trong dây leo, bèn giơ tay c.h.é.m một quang kiếm, bổ ra một con đường cho hai người, hô to: “Tạ Cô Đường! Thúy Lục!”

Hai người nghe thấy giọng nói, nhìn con đường Giản Hành Chi mở ra cho bọn họ, lập tức vội vàng lui đến bên cạnh Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.

Vừa đáp xuống đất, mọi người đã cảm thấy mặt đất chấn động dữ dội.

“Đây là…”

Thúy Lục kinh hoàng.

Đột nhiên Thủy kính hóa thành màu đen, nhóm Lạc Bất Phàm và Liễu Nguyệt Hoa ngây người, lập tức đứng dậy: “Là Ngọc Linh Lung!”

***

Có điều không chờ bọn họ rời chỗ, sương đen bốc từ dưới đất lên, mọi thứ xung quanh đều hóa thành màu đen đậm đặc.

“Thần quân đại nhân nói …” Một giọng nói máy móc truyền từ trong sương đen ra: “Chư vị yên tâm chớ nóng, không được rời chỗ, kẻ vi phạm ——”

Một thanh niên chạy ra ngoài đột nhiên kêu lên thảm thiết, toàn thân y phát ra ánh sáng xanh, biến thành thứ duy nhất mà mọi người có thể nhìn thấy trong mắt trừ màu đen ra.

Dường như y bị người ta hút lấy sinh lực, da thịt tức khắc khô quắt.

Tiếng thét kêu lên chốc lát, người đã hóa thành đống xương trắng, rơi xuống đất.

“Giết không tha.”

Bên ngoài Thủy kính rối loạn, còn trong mê cung, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn pháp trận cực lớn bên trên mặt đất.

Tại trung tâm pháp trận, mặt đất nứt ra giống như đóa hoa nở bung, sau đó ánh sáng rơi vào trung tâm pháp trận.

Tôn giả Diệu Ngôn nhìn pháp trận, ánh mắt dịu dàng: “Mảnh Ngọc Linh Lung cuối cùng, lấy linh lực một mình ta, muốn không kinh động Thượng Tuế thì không đủ mở khóa pháp trận này.

Ta đoán ngươi sẽ phá tường, cố ý ẩn giấu pháp trận này bên dưới mặt tường…” Tôn giả Diệu Ngôn quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Hôm nay đúng là cảm tạ ngươi.”

“Không cần cảm tạ!” Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển lập tức phản kích: “Chúng ta đang muốn tìm Ngọc Linh Lung, ngươi giúp đỡ như thế, đa tạ rồi.”

“Ha.” Tôn giả Diệu Ngôn lắc đầu: “Thật đáng yêu.”

Dứt lời, khí đen tập hợp xung quanh đầu y, bên trên loáng thoáng có khí tức quen thuộc.

“Mẫu thân ta?”

Tần Uyển Uyển lập tức phản ứng lại, Giản Hành Chi nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Nàng và Nam Phong đi trước.”

Tần Uyển Uyển ngước mắt, chưa kịp phản ứng đã thấy Giản Hành Chi đột ngột rút kiếm c.h.é.m về phía Tôn giả Diệu Ngôn, hô to: “Thúy Lục, Tạ Cô Đường!”

Tần Uyển Uyển thấy vậy, không hề lưỡng lự xông ra ngoài, lên tiếng triệu hồi: “Nam Phong!”

Nam Phong lập tức biến lớn ngay khi Tần Uyển Uyển triệu hồi, Tần Uyển Uyển nhảy lên người nó, cả hai chạy như bay về phía lối ra.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 475: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt